Sau khi thầy giáo đi, hệ thống lên tiếng nhắc nhở tôi: "Học không thể quá căng thẳng."
Tôi thì thầm: "Tôi muốn thi đỗ Bắc Đại."
Hệ thống: "Vậy đổi cái bàn khác trước đi, cái bàn này bị cậu đập hỏng rồi."
Đầu óc tôi vẫn còn hơi choáng, đột nhiên hét lớn: "Tôi muốn thi đỗ Bắc Đại!"
Trong chốc lát, phòng truyền dịch trở nên im lặng, vài giây sau, tiếng cười rộn rã vang lên.
"Cố lên nhé, em nhỏ."
Mọi người đồng loạt cổ vũ tôi.
Tôi đỏ mặt vì ngượng ngùng, quay lại cảm ơn từng người.
Thật là mất mặt quá đi.
Hệ thống cũng cười khẽ: "Cậu là đứa liều lĩnh nhất mà tôi từng gặp, thật cảm động."
Nghe những lời khen của hệ thống, tôi mơ màng ngủ thiếp đi, nửa giờ sau thì rút kim, chuẩn bị về nhà.
Không ngờ Đàm Tranh lại đợi tôi ở cổng bệnh viện, hắn bất ngờ nói: "Sau này cùng nhau học nhé, bài nào không hiểu tôi sẽ giảng cho cậu."
Tôi cảm động đến mức suýt quỳ xuống trước hắn, liền gọi hắn: "Sư phụ."
Hắn cười, không sửa cách xưng hô của tôi, quay người bước đi.
Tôi vội vàng theo sau, cùng hắn đi về trạm xe buýt, trò chuyện với nhau. Hắn hỏi tôi: "Cậu muốn thi vào trường nào?"
Tôi bật ra ngay: "Bắc Đại."
Hắn khẽ nhíu mày.
Tôi háo hức muốn biết suy nghĩ của hắn, liền vội vàng hỏi: "Sư phụ, còn cậu?"
Hắn mím môi, nét mặt bình thản nhưng có chút kỳ lạ, nhìn tôi rồi chậm rãi thốt ra hai từ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-cung-co-the-vao-bac-dai/3622536/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.