Tôi hỏi thầm trong lòng: "Hấp thụ trí tuệ, nghe giống như ma cà rồng vậy?"
Hệ thống đáp: "Có gì bất ngờ đâu, cũng tương tự mà."
Tôi hơi lưỡng lự: "Vậy... đây có phải là gian lận không?"
Hệ thống: "Là hấp thụ, không phải hút máu, không ảnh hưởng đến trí tuệ của đối phương."
Tôi: "Vậy được rồi, cảm ơn hệ thống."
Hệ thống: "Cứ gọi tôi là Tiểu Hệ."
Trong lòng tôi thầm vui mừng, cúi đầu tiếp tục xem bài toán, nhưng càng xem càng cảm thấy bế tắc.
Chữ thì đẹp, nhưng tôi chẳng hiểu gì cả.
Khi tôi đang vò đầu bứt tai, bỗng nghe thấy một giọng nói rõ ràng bên tai: "Kiều Hảo, cậu đang cầm bài thi của tôi đấy."
Chả trách tôi chẳng hiểu gì.
Tôi vội gấp bài lại, đưa hai tay trả lại.
Đàm Tranh mỉm cười, nhìn tôi chằm chằm.
Ánh mắt đó khiến tôi cảm thấy rất ngại ngùng.
"Bài này khá khó nhỉ?"
"Ừ, cũng được."
Tôi bị câu trả lời không mặn không nhạt của hắn làm cho tức giận.
Tôi cắn môi, nhìn hắn đầy oán hận.
Thật bực mình, thật muốn đánh người.
Nhưng hắn là thủ khoa tỉnh mà.
Đàm Tranh nhận lại bài thi, cười khẽ: "Muốn tôi giải thích cho cậu không?"
Tôi từ từ gật đầu: "Đại thần, xin mời bắt đầu giảng bài."
Hắn cong môi, lấy bút từ túi ra, rồi bắt đầu giải lại bài toán trên tờ giấy trắng.
Quả không hổ danh là học thần, chỉ vài câu thôi mà đã làm sáng tỏ đầu óc đang bế tắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-cung-co-the-vao-bac-dai/3622535/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.