Phần Thu Diệp đã rời xa cõi tạm bợ.
"Chị gái ơi, chị theo chúng em nhé."
"Ơ tiếng ai mà sao nghe nó da diết, trong trẻo thế."
Thu Diệp ngơ ngác nhìn xung quanh. Không còn dáng vẻ ngôi nhà thân quen, những tán cây, dòng người náo nhiệt. Mà chỉ là những đám mây trắng hồng pha chút xanh đang lượn lờ bám theo đầu gió. Bên dưới, Y thấy từng vùng đất, cây cỏ, những mảnh ruộng vàng xanh ngày càng thu nhỏ lại trông như những mảng màu.
"Giọng nói lúc nãy là của ai."
"Chị mau theo chân chúng em đi."
Y giật mình quay người lại phía phát ra giọng nói, một đàn bướm ngũ sắc đang lượn vòng xung quanh y.
"Là các em nói sao?"
Đàn bướm không nói gì thêm, lập tức cả đàn xếp thành hướng mũi tên chỉ trạm tiếp theo cô đến.
Thu Diệp đưa mắt nhìn nơi thầy mẹ sinh ra mình lần cuối rồi bịn rịn ra đi.
"Không biết các em ấy đưa mình đến đâu, chả lẽ là âm giới sao."
Nói rồi cô rùng mình, vì từ nhỏ cô có nghe qua nhưng vẫn chưa thực sự tận mắt chứng kiến.
Y nhắm chặt mắt.
"Bà ơi, chúng cháu đã hoàn thành nhiệm vụ, thưa Bà."
"Bà sao?"
Y nghĩ.
Đôi mắt từ từ mở ra, phía trước và cả xung quanh không âm u, rợn người như cô nghĩ, trước mắt cô là một cây cầu bắt ngang một dòng sông lớn. Bên dưới nước sông nó chả giống nơi y, nước ở đấy màu xám lẫn một chút khói đang bốc lên bên trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-ta-yeu-nhau-tu-bao-gio/2874185/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.