Editor: Vện
Hồn Tiết Lãng treo ngược cành cây, ngơ ngơ ngác ngác để Mạnh Trần dắt đi. Mạnh Trần nhìn hắn rồi hỏi, “Nghĩ gì thế?”
Tiết Lãng tỉnh hồn, trả lời theo phản xạ, “Hồi nãy huynh ngầu dữ thần.”
Lần đầu tiên hắn thấy Mạnh Trần chỉnh đốn người ta thẳng tay như vậy, nhìn khí thế lạnh lùng cùng thần thái uy nghiêm của y, con tim bé nhỏ của hắn run như cầy sấy, chẳng trách mấy đệ tử kia hóa thành chim cút hết.
Mạnh Trần quay đầu nhìn hắn, “Có hả?”
Nét mặt y chẳng còn lạnh giá mà nhìn ngây thơ đến vô tội, đôi mắt đẹp chớp chớp tỏ vẻ nghi hoặc, khiến Tiết Lãng vô thức liên tưởng đến động vật nhỏ từ trong rừng chạy ra rồi hoang mang không biết đường về.
Mạnh Trần đáng yêu này với Mạnh Trần vừa rồi thật sự là cùng một người sao?!
Tim Tiết Lãng đập liên hồi, chợt nhận ra Mạnh Trần luôn xa cách với người khác, dường như chỉ khi ở trước mặt hắn mới phá lệ dịu dàng, thỉnh thoảng còn để lộ bản tính nghịch ngợm.
Phát hiện này khiến ngực hắn nóng ran, cổ họng ngứa ngáy, rồi muộn màng nhìn thấy Mạnh Trần vẫn còn cầm tay hắn.
Bàn tay trắng nõn mát lạnh bao lấy mấy ngón tay của hắn, da kề da. Tiết Lãng nhìn chòng chọc bàn tay dắt mình, đầu óc trống rỗng, não mất kết nối.
Mạnh Trần nhìn theo tầm mắt Tiết Lãng, thế mới biết mình vẫn còn nắm tay hắn, bèn nhẹ nhàng buông ra.
Bàn tay mát lạnh rời xa, Tiết Lãng định bắt lại theo bản năng nhưng rốt cuộc vẫn kịp thời ghìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-su-de-phan-dien-yeu-tham-ta/1028238/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.