Editor: Vện
Đêm nay không trăng không sao, trời âm u, là dấu hiệu sắp mưa.
Trong bóng tối, một người lặng lẽ quay về Lạc Tùng Trai, tốc độ tuy nhanh nhưng nhìn kỹ sẽ thấy một chân bước khập khiễng như bị thương.
Đó là Tiết Lãng.
Hắn tưởng hôm nay là ngày tàn của mình, khi tên “Mạnh Trần” kia ném hắn xuống Thiên Cực Nhai đã thâm hiểm điểm huyệt phong bế linh lực của hắn, không cho hắn ngự kiếm tự cứu mình.
Cái chết cận kề khiến bản năng cầu sinh thức giấc, hắn liều mình bám vào vách đá, đôi tay và đầu gối máu me nhầy nhụa. Hắn cố gắng tranh thủ thời gian, Lam Ú bay đến kịp thời, ngậm cổ áo cứu mạng hắn.
“Thường ngày ăn thùng uống vại kể ra cũng có cái tốt.” Tiết Lãng khàn giọng, xoa cục bông xù trong ngực áo. Lam Ú đã ngủ mê mệt, với cái thân bé xíu của nó mà ngậm được một người trưởng thành như Tiết Lãng đã là kỳ tích rồi, chưa kể nó còn đào ra một cái hốc trên vách đá để Tiết Lãng núp, phòng khi kẻ ác phát hiện hắn chưa chết. Một người một chim gồng mình bám vách đá hai canh giờ mới dám trèo lên, nương bóng tối chạy về Lạc Tùng Trai.
Quy định của Thái Huyền Tông cực kỳ nghiêm khắc, đánh nhau thôi đã phạt nặng chứ đừng nói là mưu sát đồng môn. Địa thế Thiên Cực Nhai hiểm trở, ít người lui tới nên tên kia mới dám ra tay, bây giờ hắn đã về Lạc Tùng Trai, dù đối phương biết hắn chưa chết cũng không dám to gan đến tận cửa giết người.
Tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-su-de-phan-dien-yeu-tham-ta/1028233/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.