Editor: Vện
Mạnh Trần nhìn xuống theo tầm mắt gã, “Còn ai vào đây? Dĩ nhiên là Tiết sư đệ.”
Bùi Ngọc Trạch sượng ngắt, tuy trong lòng đã có đáp án nhưng gã không ngờ Mạnh Trần dám thẳng thắn thừa nhận.
“Hắn bị Thích ma chích hôn mê, ta giúp hắn thanh lọc độc tố, bị hắn chưởng một phát nên thành ra như vậy.”
Bùi Ngọc Trạch quan sát nét mặt y, “Chỉ thế thôi à?”
“Chứ không thì huynh nghĩ thế nào?” Mạnh Trần xoay cổ tay, hơi nhíu mày, “Sư huynh, huynh làm ta đau.”
Bùi Ngọc Trạch tỉnh hồn, giờ mới phát hiện mình dùng lực quá mạnh siết đỏ cổ tay Mạnh Trần.
“Xin lỗi.” Gã vội buông tay, ánh mắt hiện chút áy náy, biến trở về hình tượng quân tử khiêm nhường, “Ta chỉ là lo cho đệ thôi.”
“Ta không sao.” Mạnh Trần lặp lại, “Ta chỉ hơi mệt.”
Lần này Bùi Ngọc Trạch không nán lại, dặn y chú ý nghỉ ngơi rồi rời đi. Mạnh Trần đóng cửa, cúi nhìn vết siết đỏ ửng rõ đến gai mắt trên cổ tay.
Nỗi căm ghét ánh lên trong đôi mắt, y vốc nước rửa đi rửa lại mấy lần. Giờ này đi tìm Tiết Lãng thì quá muộn rồi, y thở dài, lên giường ngủ.
—o0o—
Hôm sau, Mạnh Trần qua Lạc Tùng Trai tìm Tiết Lãng, thiếu niên đang luyện kiếm trong sân.
Hắn không mặc đồng phục mà đổi sang y phục đen, tóc cột đuôi ngựa, thể hiện rõ khí chất ngang tàng.
Mạnh Trần nhớ kiếp trước quan hệ giữa y và Tiết Lãng không tốt, bình thường không qua lại nên chưa bao giờ thấy thiếu niên luyện kiếm, bèn lẳng lặng đứng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-su-de-phan-dien-yeu-tham-ta/1028232/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.