Trong bóng đêm, có một giọng nói của phụ nữ ôn nhu nhẹ nhàng vang lên, giọng điệu như vậy: “Em không phải là cô gái mười bảy mười tám tuổi, Doãn Trinh, em sẽ không bị dọa sợ, Doãn Trinh, em là vợ của anh, em tự nguyện, em thích.” Thả lỏng tay đang gắt gao nắm tay cô, Dung Doãn Trinh mở mắt, cúi đầu. Có một chút ánh sáng trong không gian nhỏ hẹp, cô nửa quỳ, vật nóng bỏng kia đang được ngón tay cô giải phóng ra. Có bao nhiêu mạnh mẽ cường hãn làm sao anh lại không biết không hiểu được, làm sao cô có thể….mới làm cho nó thuần phục được, mà anh ….. Mà anh có bao nhiêu là khao khát nó sẽ bị cô thuần phục, hai sức mạnh trong đầu Dung Doãn Trinh đang gào thét. Giây tiếp theo, Dung Doãn Trinh hít một hơi thật sâu, đâu tiên là chạm vào đôi môi của cô. Chỉ cần là bàn tay nắm giữ Loan Hoan đã cảm thấy tim như muốn nhảy ra ngoài. Trong bóng đêm cô cảm nhận được khuôn mặt của mình giống như lò lửa đang thiêu đốt, mà thứ đang nắm trong tay kia còn nóng bỏng gấp trăm lần so với khuôn mặt cô. Như cô vừa nói, cô đã không còn là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi kia, việc nên hiểu cô đều hiểu. Chỉ có điều, thứ đang nắm giữ là thứ cường hãn mạnh mẽ hơn bao giờ hết, loại cường hãn mạnh mẽ này làm cho người cô nhanh chóng choáng váng tê liệt, nhanh mềm nhũn ra rồi. Cô biết rõ, nó đang chờ đợi cô. Người đàn ông này là chồng của cô, cô yêu anh rất yêu rất yêu. Yêu đến mức cô muốn cho anh trải qua tất cả những vẻ đẹp tình yêu trên thế gian này, thân mật và yêu. Loan Hoan cúi đầu, môi cô run rẩy nhẹ nhàng chạm vào nơi sắp sửa làm tan chảy tay cô. Môi cô vừa chạm đến, Loan Hoan liền bị giật mình bởi phản ứng mạnh mẽ của nó. Tuy rằng vào một số thời điểm Loan Hoan rất thoải mái cùng bạn học nói chuyện đủ thứ chuyện một cách say sưa hứng thú, nhưng liên quan đến vấn đề mơ hồ nhất định giữa nam giới và phụ nữ thì những người như cô chỉ là đang lý luận suông. Giờ phút này….. chỉ có thể…. Loan Hoan lại cúi đầu, để miệng của mình đi sâu chạm vào một chút nữa. Vừa mới thử chạm vào lần thứ hai, trên đỉnh đầu liền vang lên tiếng ya ya, âm thanh thở dài bất đắc dĩ, ẩn nhẫn. Cùng với âm thanh thở dài kia là người của Loan Hoan bị một sức mạnh rất lớn nhấc lên. Một giây sau, cô và anh đối mặt với nhau. Tay của cô bị anh nắm chặt, going nói của anh cực thấp: “Hoan, nếu như…., nếu như em thật sự muốn dùng ….” Tay của Loan Hoan bị anh nắm chặt sau đó được anh đưa về nơi nóng bỏng mãnh liệt kia. Anh tựa như đang thì thầm: “Không cần phải như vậy, như thế này cũng được, uhm.” Doãn Trinh, Loan Hoan nha nha…. “Hoan….” Giọng nói như rất kho khăn thì thầm: “Hiện tại, hiện tại không phải là lúc nói chuyện đâu, uhm.” Trong bóng đêm, Loan Hoan có cảm giác hai gò má của mình sắp bị thiêu đốt. Theo tay của anh cô bắt đầu thử nắm lấy, sau đó…. Bắt đầu thử làm lần đầu tiên. Trong bóng đêm, Dung Doãn Trinh nghe theo giác quan của mình nhắm mắt lại. Năm anh hai mươi tuổi đã từng có một đêm ám muội. Dưới sự sắp xếp cố ý của ba anh, một vũ công nổi tiếng rất sexy người Tây Ban Nha đã leo lên giường của anh, nửa tiếng sau vũ công sexy người Tây Ban Nha đã mang một khuôn mặt thất bại rời khỏi phòng của anh. Sau đó ba của anh đã ám chỉ với anh bằng những ngôn ngữ không rõ ràng, có lẽ anh nên tìm một người để nói chuyện về những thứ như vậy. Dung Doãn Trinh đã từ chối, anh biết anh chẳng có vấn đề gì cả chỉ là anh không muốn học cách nằm xuống mà thôi. Hai mươi bảy tuổi anh đã kết hôn, trở thành chồng của một người phụ nữ. Năm nay anh đã đi gặp người họ Phương kia, bắt đầu cố gắng học cách nằm xuống. Năm hai mươi bảy tuổi anh với một người phụ nữ đã ở cùng với nhau, chân chính ở cùng nhau, người phụ nữ ấy là vợ của anh. Vào cái đêm bất ngờ ấy, vợ của anh đã cho anh hiểu rõ ràng về tình cảm của nam nữ không phải là một điều đơn giản, nó không phải là kiểu vận động pittong nhàm chán. Trong bóng đêm Dung Doãn Trinh nghe được tiếng thở dốc của mình đang tăng tốc theo với nhịp điệu bàn tay thon thả của một người phụ nữ, niềm vui được chế tạo ra bởi bàn tay mảnh mai ấy khiến anh cảm thấy rất cảm kích. Một số âm thanh ám muội phát ra trong bóng tối không được sửa đổi, hư hư thực thực, đứt quãng…. Ánh sáng nhàn nhạt bên trong, hai thân thể xếp chồng lên nhau giống như một bức tượng đẹp. Anh không dám động đậy, dấu hiệu duy nhất cho thấy đấy hông phải là một bức tượng đó là chức năng tim phổi đang hoạt động rất mạnh mẽ. Cô đang dựa trên người anh cũng không giám động đây, cử động duy nhất là bàn tay của cô, không biết mệt mỏi, giống như một đứa trẻ rất cố chấp. Không có sự yên lặng mà còn có âm thanh của anh và cô…. “Hoan, có thể có thể nhanh hơn nữa được không.” Giọng nói của anh mang theo một chút cỗ vũ và sự khát khao. “Ừ….” Cô gật đầu trả lời. Nhưng…. có vẻ không thể nhanh hơn được nữa rồi, tay của cô đều đã nhanh đến nỗi như đó không phải là tay cô nữa rồi. Cắn răng lại, cô mang gò má quá nóng bỏng của mình áp sát vào tim anh, từng tiêng từng tiếng nghe trái tim đập rộn dàng trong lồng ngực của anh. Dần dần cô nhận ra một điều, khi động tác tay của cô nhanh hơn thì tiếng đập trái tim của anh cũng lớn theo nó giường như muốn phá vỡ màng nhĩ của cô. Người đàn ông này có bao nhiêu sự kiềm chế lạnh lùng cô đều biết, giờ phút này tiếng đập trái tim của anh làm cô rất kích động. Có trời mới biết cô có bao nhiêu sự yêu thích với tiếng đập trái trim như muốn phá vỡ màng nhĩ của cô kia, chưa bao giờ yêu thích đến nỗi muỗn chết như thế. Vì thế trong động tác và tần suất trung bình cô đã thêm vào một chút phong cách riêng của mình, ví dụ như…. Khi cô làm theo phong cách riêng của mình cũng là lúc vật của anh giống như chú sư tử nhỏ gào thét, cô tựa mặt lên ngực của anh, buồn bực cười, sau đó là khẽ ngâm nga, anh đưa tay vào trong áo của cô, vần vò ngực cô, giở trò xấu! Trong bóng đêm, âm thanh của họ lại bắt đầu dây dưa. “Doãn Trinh, anh có thích những gì em đang làm bây giờ cho anh không?” Cô hỏi anh với một giọng điệu thẹn thùng khó nói. “Ừ!” Anh không dám lớn tiếng trả lời. Sau tiếng “Ừ” kia anh bắt đầu hôn lên đôi môi của cô, dùng phương thức như vậy để biểu hiện rằng anh rất thích. Họ cũng không giám làm càn quá mức, đây cũng là lần đầu tiên họ làm như vậy. Cho dù có có tâm trí và cơ thể trưởng thành. Trước khi khoảnh khắc cuối cùng xuất hiện, anh và cô đều rất căng thẳng. Anh lắc người của mình, cô lắc tay của cô. Tay của cô cũng đã lắc đến mức sắp không thể trụ được nữa rồi. Khuôn mặt cô dựa trên vai anh, giọng nói cô run rẩy: “Doãn Trinh…. Doãn Trinh….” Bàn tay anh nắm cố định lấy đầu của cô, những ngón tay đi vào trong mái tóc của cô, giọng nói an ủi: “Ngoan, sẽ nhanh thôi….nhanh thôi…..” Cuối cùng anh cũng phóng thích ra bàn tay của cô. Bàn tay cô vẫn còn lưu lại thứ chất lỏng nóng bỏng kia của anh, cô ghé sát, tựa lên người anh, mệt mỏi. Nhắm mắt lại, Loan Hoan cảm nhận được đôi môi của anh hôn nhẹ nhàng bên tai cô. Khi đôi môi anh vừa chạm vào, các mạch máu ẩn dưới mặt da dường như đang hỗn loạn ngay lập tức liền trở lại. Ánh sáng nhạt bên trong mơ hồ, anh lôi kéo tay cô đưa xống vòi nước rửa tay cho cô. Cô có chút thẹn thùng xấu hổ, đầu cô chốn sau cánh tay anh, cúi xuống. Rửa tay xong tắt vòi nước, anh lấy khăn bông nhẹ nhàng lau bàn tay cho cô. Chờ anh lau khô bàn tay sạch sẽ cho cô rồi, anh liền ôm lấy cô. Cô ngoàn ngoãn tựa đầu vào ngực anh, họ cứ như vậy mà ôm nhau trong bóng đêm, cái gì cũng khô nói, cái gì cũng không làm. Chỉ nghe thấy tiếng vòi nước cũ phát đã lâu không được sửa chữa. Giọt nước cuối cùng của vòi nước cũng đã dừng, không gian nhỏ hẹp lại yên tĩnh trở lại. Phòng tắm cách vách cách âm không được tốt cho lắm giữa đêm khuya vang lên những âm thanh giao nhau triền miên của đôi nam nữ. Hình như vài phút trước không phải là đôi vợ chồng cách vách bên cạnh đang cãi nhau sao? Bà chủ nhà mắng người vợ của người chồng đang làm viêc trên mỏ khoáng sản của mình. Nghe nói trong ngày kỉ niệm kết hôn của họ, viên đá quý người chồng đã tặng người vợ là đá giả, điều này dẫn dến sự xấu hổ của người vợ khi tham gia buổi họp lớp của mình. Có lẽ, đây là triết lý vĩnh cữu thuộc về vợ chồng, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa. Nếu Loan Hoan đoán không sai, lúc đầu người chồng đã dùng sức mạnh với người vợ, sau đó người vợ hết giận và bắt đầu ậm ờ. Có lẽ, sẽ có một ngày Dung Doãn Trinh cũng sẽ sử dụng triết lý này trên người của anh. Loan Hoan nghĩ muốn Dung Doãn Trinh sử dụng sức mạnh đối với cô vậy thì cô nhất định cũng sẽ phải ậm ờ. Sau đó chờ đợi, thời gian làm cho cô và anh trở thành những đôi vợ chồng bình thường phổ thông như những đôi vợ chồng khác trên thê giới này. Trong đêm tối, Loan Hoan nằm trong lòng Dung Doãn Trinh, thầm cười trộm. Trong mấy ngày tiếp theo, Loan Hoan đều khống giám nhớ lại cái thời khắc táo bạo to gan lớn mật kia. Đến khi trước mặt Dung Doãn Trinh khuôn mặt cô đỏ hồng mang theo giọng nói mất tự nhiên nói rằng “Quen là được rồi.” “Quen là được rồi, khốn kiếp!” Khi đó Loan Hoan sử dụng đôi chân của mình để đá vào Dung Doãn Trinh mà không chút do dự. Ngày thứ ba, Loan Hoan ngủ một giấc dài đến tận ban ngày. Thời khắc hoàng hôn, Loan Hoan đặt tay lên bàn, ừ lúc này cô đang kiêng ăn, cô cố ý mang theo một chút tâm tư bốc đồng. Dung Doãn Trinh ngồi đối diện với cô và lắng nghe nghiêm túc những lời phàn nàn của cô, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô. Mang theo một chút ý tứ quan sát hàm xúc. Loan Hoan bị nhìn chằm chằm liền hờn dỗi: “Dung Doãn Trinh, anh lại nhìn nữa em sẽ móc mắt anh ra đấy.” Dung Doãn Trinh vẫn bất động, chần chờ một lúc sau: “Em….. có phải là có thai rồi không? Người ta nói người mang thai thường rất thích ngủ.” Trong nháy mắt mặt Loan Hoan đỏ lên, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, giọng nói có chút tức giận: “Dung Doãn Trinh, anh đang nói linh tính cái gì vậy? Mới có mấy ngày làm sao mà có thai được?” Giọng nói Dung Doãn Trinh cũng có chút tức giận: “Trước đó không phải là…., Anh không nói đến lần này, anh nói là lần trước, chúng ta không phải là….” Loan Hoan đặt cốc xuống, không chút suy nghĩ liền ngắt lời nói của Dung Doãn Trinh: “Không thể nào.” Sau khi nói xong lời này Loan Hoan nhìn đến biểu cảm hoài nghi của Dung Doãn Trinh, Loan Hoan liền nuốt câu sau xuống. “Em đã uống thuốc tránh thai rồi.” Loan Hoan có cảm giác lời nói này sẽ làm Dung Doãn Trinh thấy khó chịu. Suy nghĩ mơ hồ của cô về việc ly hôn đã khiến cô trở thành người phụ nữ tự chủ nhất trên thế giới trong mắt anh. Loan Hoan xích người lại gần Dung Doãn Trinh, mang theo chút ý tứ hàm xúc: “Dung Doãn Trinh, em nghĩ chút sự việc này anh hẳn là biết.” Ngay cả khi người đàn ông này dành phần lớn thời gian để tính kế, nhưng có một số điều thực sự giống như anh đã nói “Anh đối với những việc của phụ nữ hoàn toàn không biết gì cả.” Dung Doãn Trinh chần chờ một lát sau đó đưa đầu mình đến gần hơn. Ánh tà dương từ bốn phía cửa sổ chiếu vào, ánh sáng rơi trên lông màu của người đàn ông và người phụ nữ đnag thì thâm với nhau trên bàn. Giọng nói người phụ nữ càng ngày càng nhỏ, người đàn ồng nghe xong biểu cảm càng xấu hổ hơn. Sau đó hai khuôn mặt cách xa nhau một chút, họ lại về lại chỗ ngồi của mình. Loan Hoan ho khan: “Dung Doãn Trinh, bây giờ thì anh đã biết tại sao em lại khẳn định là mình không hề có thai rồi chứ.” “Ừ” Giọng nói của người đàn ông ra vẻ trấn định, tuy nhiên anh vì không muốn để lộ những việc mà mình không hiểu biết nên vẫn mạnh miệng cãi láo: “Là do những hành động của em khiến anh phải nghĩ, mấy ngày gần đây cơ bản em đều ngủ rất nhiều.” Dựa vào cái gì, Loan Hoan nghiến răng: “Dung Doãn Trinh, mấy ngày gần đêm em ngủ nhiều không phải là do anh ban tặng sao? Anh….” “Loan Hoan, tối nay anh sẽ đưa em đi đến nơi chơi rất vui vẻ.” Tự mình biết đuối lý, Dung Doãn Trinh nhanh chóng phản ứng lại. Màn đêm buông xuống, Loan Hoan trên xe của Dung Doãn Trinh. Họ đang lái xe đến khu chợ trời đặc trưng nhất ở St.Paul. Đêm nay là đêm cuối cùng họ ở tại ngôi nhà màu xanh có mái ngói màu đỏ ở St.Paul. Ngày mai Loan Hoan sẽ về LosAngeles, mà Dung Doãn Trinh phải đến New York để nhận sự chất vấn của ban cố vấn. Nếu anh không thể đưa ra một lời giải thích và kế hoạch hợp lý, vậy anh sẽ đối mặt với việc bị cưỡng chế phải nghỉ ngơi. Loan Hoan đã từng đưa ra kiến nghị về New York cùng Dung Doãn Trinh. “Không cần, em về nhà chờ anh là được rồi.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại. Cô còn muốn nói thêm điều gì đó thì anh liền hôn cô. Đèn hoa vừa lên, khu chợ trời rất náo nhiệt được bày biện rất nhiều thứ. Do thời tiết trên vùng cao nguyên St.Paul rất lạnh nên Dung Doãn Trinh đã mua găng tay. Khu vực trung tâm rất đông đúc người. Với ánh sáng cường độ cao cùng những tiếng còi của người bán hàng tạo nên một thế giới phồn hoa náo nhiệt. Loan Hoan đứng ở bên góc đường, Dung Doãn Trinh đi găng tay vào cho cô, góc đường này ngưng tụ những âm thanh rất ngọt ngào khiến cô thấy sợ hãi. Cô đã trưởng thành trong sự cô đơn một mình, cuối cùng cô cũng đã cảm nhận được cảm giác được si mê, nuông chiều, mà sự si mê này đến từ Dung Doãn Trinh, chồng của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]