“Lần đầu tiên chúng con gặp mặt là khi ở biên giới Nga – Ukraine, lần đó, con cứu anh ấy.”
Loan Hoan quay đầu nhìn Dung Doãn Trinh, không vội vàng, Loan Hoan nói: “Còn nữa, ba, con nghĩ ba cũng nói sai rồi, lần đầu tiên khi con nhìn thấy anh ấy, con đã thích anh ấy rồi.”
Dung Doãn Trinh cũng đang nhìn Loan Hoan, ánh mắt anh tràn ngập sự dịu dàng.
“Ba, con cũng cho rằng bản thân mình giống như ba nói vậy, sẽ không yêu người đàn ông mới chỉ gặp có một lần. Nhưng mà, ba….”Loan Hoan thấp giọng nói: “Thật sự là con thích anh ấy, lần đầu tiên nhìn thấy đã yêu.”
Dung Doãn Trinh bị Lý Tuấn Khải bắt buộc đi ra bên ngoài phòng khách.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Loan Hoan cùng Lý Tuấn Khải, Lý Tuấn Khải nhìn Loan Hoan thật kỹ, muốn nói lại thôi: “Tiểu Hoan. . Có lẽ. . Con là vì công ty. . .”
Loan Hoan mỉm cười, lắc đầu: “Không phải, ba!”
Đây là cách thay đổi xưng hô từ trong đáy lòng của Loan Hoan đối với người đàn ông tên là Lý Tuấn Khải này, cô biết, Lý Tuấn Khải luôn hi vọng cô nói chuyện riêng với mình thật lòng gọi ông là “Ba”.
Ông đã chờ đợi giờ phút này đã rất lâu rồi.
Tiếng “Ba” kia thốt lên từ cô khiến ánh mắt Lý Tuấn Khải sáng lên.
Loan Hoan cúi đầu xuống.
“Ba, là thật!”
Từ từ, Loan Hoan kéo tay Lý Tuấn Khải đi đến phía trước cửa sổ.
Đứng ở phía trước cửa sổ, Loan Hoan đưa tay chỉ, chỉ về hướng Dung Doãn Trinh đứng ở phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-st-paul-khong-dau-thuong/730154/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.