Loan Nặc có yêu cô không?
Tất nhiên là yêu, có lẽ lúc ban đầu cô đến với thế giới này đã khiến người phụ nữ thay đổi thất thường kia cảm thấy phiền não, nhưng mà, theo thời gian, đứa bé bất ngờ đến với thế giới khiến bà không kịp ứng phó này lớn lên mỗi ngày, tình mẫu tử trời sinh dành cho mỗi người phụ nữ đã để bà từng bước tới gần cô.
Khi cô ba tuổi, bà vắt óc suy tính đặt tên cho con gái mình, Loan Hoan.
Hoan, là một loại cảm xúc tung tăng vui mừng nhảy nhót như chim sẻ, Loan Nặc hi vọng cô được vui vẻ.
Tên của cô ở trong mắt Phương Mạn lại là một hàm ý khác, Phương Mạn đã từng nhẹ nhàng bâng quơ bình phẩm tên của cô trước mặt người nhà họ Lý.
“Loan là một họ hay, nhưng phối hợp với chữ Hoan lại trở nên quá đơn giản tầm thường, đáng tiếc.”
Lúc đó, Loan Hoan mười sáu tuổi, trước khi mười sáu tuổi Loan Hoan cũng đã dùng nỗ lực của bản thân để lấy lòng bà lão luôn mỉm cười kia. Ngay sau khi Phương Mạn nói ra câu đó, Loan Hoan liền hiểu rõ cho dù mình có hái mặt trăng mặt trời xuống dâng lên trước mặt bà ấy, bà lão vẫn sẽ khinh thường chẳng thèm nhìn, bởi vì, bà lão ấy có thành kiến với cô.
Thành kiến là một loại suy nghĩ thuộc về xương tủy.
Loan Hoan lẳng lặng đứng ở góc phòng, nghe Phương Mạn tán gẫu với bà bạn, đó là một bà lão tới từ Los Angeles đến chơi.
Giọng nói bà lão Los Angeles có tiếc nuối: “Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-st-paul-khong-dau-thuong/730153/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.