Bên kia điện thoại trầm mặc một chút.
"Lục Tâm, em thiếu tiền lắm sao? Hả?"
Lục Tâm im lặng không dám lên tiếng, cẩn thận thay đổi đề tài: "Ngày hôm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tự phân tích." Lục Cảnh Hành khôi phục giọng điệu nhàn nhạt "Anh đã dạy cho em rồi."
"Vậy anh trả ảnh chụp lại cho em đi."
"Tự mình tới lấy."
"Gửi bưu điện không được sao chứ." Lục Tâm chú ý chỉ nói nhỏ, vì âm lượng quá nhỏ, Lục Cảnh Hành không thể nghe thấy, đuôi long mày nhếch lên "Nói gì thế?"
Lục Tâm lên giọng: "Không có gì. Không phải anh vẫn còn ở nước ngọài hả?"
"Chiều thứ ba, lúc ba giờ sẽ đáp máy bay." Lục Cảnh Hành bâng quơ nói.
"Á." Lục Tâm "Á" một tiếng, nói câu muốn đi ngủ rồi chúc "Ngủ ngon" liền cúp điện thoại.
Đã cúp điện thoại nhưng Lục Tâm vẫn không tài nào ngủ được, cũng không biết ý của câu nói lúc nãy Lục Cảnh Hành nói có phải là bảo cô đi đến sân bay đón anh hay không, ngẫm lại chuyện nói lúc nãy với anh, Lục Tâm chỉ là giả bộ thôi, đối với mấy tấm ảnh đó cô chẳng cố chấp vậy đâu, thứ ba theo lẽ thường phải đi làm, không đi đến sân bay, mãi cho đến năm giờ chiều Lục Cảnh Hành vẫn chưa gọi điện báo tin gì cho cô cả, nghĩ đến ý tứ không muốn để cô đến sân bay đón, cô thở phào nhẹ nhõm, tuy trong lòng mơ hồ có chút mất mát.
Cũng may, mất mát trong lòng này tồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-nguoi-o-noi-nay/2469516/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.