Mặc cho nhóc Lục Tư Nghiên năm tuổi chê ý tưởng này ngây thơ, lúc ông ngoại và Lục Tư Nghiên nghe thấy tiếng tay nắm cửa phòng tắm xoay, hai ông cháu vẫn không nhịn được mà nín thở, không dám chớp mắt để nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm… Lục Dĩ Thành chỉ muốn vào phòng tắm để rửa tay, nhân tiện xem xem vết thương trên mặt có rõ quá không… Sau khi trốn trong phòng tắm một lúc lâu, anh nhận ra là mình có muốn giấu cũng giấu không được nên đành đi ra.
Trong miệng Lục Tư Nghiên liên tục lẩm bẩm: “Chân phải, chân phải, nhất định phải là chân phải bước ra trước đi mà!”
Ông ngoại nghiêng đầu liếc nhóc: “Đừng lẩm bẩm nữa.”
Làm như hai bố con thật sự có thần giao cách cảm không bằng?
Lục Dĩ Thành mở cửa phòng tắm, mới vừa bước được một bước đã nghe thấy tiếng hoan hô vang dội của cậu nhóc, cậu nhóc phấn khích đến mức nhảy tới nhảy lui trên ghế sô pha: “Cháu thắng cháu thắng, là chân phải là chân phải!”
Thực ra, đối với Lục Tư Nghiên, dường như có kể cho mẹ biết hay không cũng không quan trọng đến thế.
Quan trọng là, nhóc đoán đúng rồi!! Đúng là chân phải bước ra trước!
Đôi mắt ông ngoại tràn đầy ý cười, tuy niềm vui đong đầy trong ánh mắt nhưng ngoài miệng thì vẫn giả bộ tiếc nuối, nói: “Uầy, làm sao đây!”
Lục Dĩ Thành: “?”
Anh nhìn hai người họ đầy khó hiểu: “Có chuyện gì sao?”
Lục Tư Nghiên che miệng lại ngay tức thì, không muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-nam-than-cua-truong-la-bo-cua-con-toi/2511898/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.