Hết phim, Giang Nhược Kiều cũng tỉnh dậy, tất nhiên là cô cũng nhận ra bản thân đang ngả vào vai Lục Dĩ Thành, sau một hồi xấu hổ, cô cố tỏ vẻ thản nhiên hỏi: “Chắc tôi dựa vào vai cậu ngủ rất lâu nhỉ?”
Lục Dĩ Thành quả quyết lắc đầu: “Không đâu, chỉ có mấy phút thôi.”
Giang Nhược Kiều bán tín bán nghi với câu trả lời này.
Nói bầu không khí bây giờ tràn ngập sự gượng gạo thì cũng không phải, nhưng nếu nói không thấy lúng túng thì cũng… không đúng.
Cũng may mà lúc rời khỏi rạp chiếu có quá nhiều người, Giang Nhược Kiều dắt tay Lục Tư Nghiên ra ngoài, vấn đề này cũng tạm thời được gác lại. Nhưng nghĩ lại thì cô cũng thấy bình tĩnh hơn, nếu lúc ấy cô còn tỉnh táo thì chắc sẽ thấy xấu hổ, mấu chốt là cô lại ngủ say, cho nên… chắc không sao đâu nhỉ?
Thời lượng phim còn chưa đến chín mươi phút.
Rời khỏi rạp chiếu phim cũng mới chỉ sáu giờ chiều, trước khi tới đây, cô thấy đang trong kỳ nghỉ Quốc Khánh và rất đông người, nên Giang Nhược Kiều lanh trí một lần, chọn không đi dạo phố, bây giờ cô dẫn Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên lên thẳng tầng năm. Đây là một trung tâm thương mại, có các quầy chuyên doanh sản phẩm chăm sóc da và đồ trang điểm, cửa hàng quần áo hàng hiệu, trung tâm trò chơi điện tử, rạp chiếu phim và rất nhiều nhà hàng. Bây giờ chỉ mới là sáu giờ chiều, vừa mới đến giờ ăn, hầu như ở trước mỗi nhà hàng đều có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-nam-than-cua-truong-la-bo-cua-con-toi/2511896/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.