Ngoại trừ Lục Tư Nghiên ra thì Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều có thu hoạch.
Nhóc bĩu bĩu môi. Giang Nhược kiều mới thăng cấp lên thành mẹ, đối với việc trang diện cho trẻ em, cô thấy rất hứng thú, cô và Lục Dĩ Thành ngầm hiểu với nhau, Lục Dĩ Thành phụ trách chế độ ăn uống và sinh hoạt hằng ngày của Lục Tư Nghiên, Giang Nhược Kiều thì phụ trách tất cả trong khoản ăn mặc của Lục Tư Nghiên, có thể nói, hai người phân công vô cùng rõ ràng. Giang Nhược Kiều cũng không dám để Lục Dĩ Thành đi chợ đầu mối nông sản mua quần áo cho con trai của cô, thời gian dài, Lục Dĩ Thành cũng hoàn toàn không nghĩ đến điều này nữa, phải biết rằng, đôi tất lần trước anh mua cho Lục Tư Nghiên đã bị Giang Nhược Kiều chê bai một lần.
Giang Nhược Kiều nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Lục Tư Nghiên: “Hãy vui lên nào, mẹ mua cho con rất nhiều quần áo mùa thu, vẫn còn ở trên đường đấy, đảm bảo rằng con là đứa trẻ đẹp trai nhất trong cả trường mầm non.”
Lục Dĩ Thành phá hỏng bầu không khí [*] mà nhắc nhở một câu: “Thầy Hùng đã thống kê số đo trong nhóm, chắc là muốn thống nhất để đặt quần áo đồng phục mùa thu cho trường, có lẽ phần lớn thời gian trong tuần sẽ phải mặc đồng phục của trường mầm non rồi.”
[*] Bản gốc là “không hiểu phong tình”: những gì đối phương nói với bạn là thú vị đối với bạn, nhưng bạn không hiểu tình cảm của đối phương, hoặc không đủ lãng mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-nam-than-cua-truong-la-bo-cua-con-toi/2511886/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.