Chương trước
Chương sau
Mọi người vô cùng choáng váng!

Chẳng ai ngờ là Lục Dĩ Thành sẽ nói những lời này. Phải biết rằng, với những lời đồn đại kiểu này, thường thì phía đàn ông sẽ ngậm miệng mình lại, chắc chắn là sẽ không nói năng gì, phần lớn thời gian đều là bên nữ, bạn bè và gia đình của bên nữ đứng ra giải thích, dường như phía đàn ông chỉ lo cho bản thân mình. Nhưng Lục Dĩ Thành lại đứng ra và nói, anh thừa nhận mình đã thích Giang Nhược Kiều từ lâu, cũng thừa nhận là, sau khi Giang Nhược Kiều và Tưởng Diên chia tay, anh đã đột ngột theo đuổi cô.

Thỉnh thoảng bài đăng trên diễn đàn này sẽ bị đưa lên hàng đầu…

[Má ôi!! Đàn ông!! Trước kia tôi còn không phục danh hiệu nam thần là của cậu ấy cơ, nhưng từ hôm nay trở đi, tôi tuyên bố, tôi phục rồi!!]

[Tôi cảm thấy cậu ấy chỉ đang làm một việc mà tất cả đàn ông đều nên làm, mọi người không cần phóng đại điểm này lên đâu. Sở dĩ mọi người cảm thấy cậu ấy rất đàn ông, chẳng qua là vì đã có tất cả những người bạn đồng lứa với cậu ấy phụ trợ, có người đàn ông rất “tuyệt”, nhát gan mà lại không có năng lực, nói đến sự việc lần này, quả thật là tôi cũng không nói nên lời, là Lục Dĩ Thành theo đuổi Giang Nhược Kiều, Giang Nhược Kiều cùng đã chia tay với Tưởng Diên rồi, sao lại bị người ta nói thành cô ấy bắt cá hai tay nhỉ (Tôi rất khó chịu và bất mãn khi thấy trong một số sự việc, người ta thường hay xem đàn ông là người vô tội, yue [*])]

[*] Yue: một câu cửa miệng trực tuyến, đó là “哕”, trong tiếng Quan Thoại vùng Đồng bằng Trung tâm có nghĩa là cảm giác nôn mửa.

[Đúng vậy, tôi thấy rất khó hiểu, tôi cũng không hiểu hướng gió trong bình luận trên Weibo, lặng lẽ meo meo nói một câu, nếu không phải vì Giang Nhược Kiều thẳng, tôi cũng thẳng, thì có lẽ tôi đã thích cô ấy rồi! Chẳng cần phải nhục nhã cô ấy, trong việc đúng đúng sai sai của ba người bọn họ, dựa vào đâu mà người bị chỉ trích và lên án sau cùng lại chỉ có mỗi mình người con gái? Chẳng lẽ Giang Nhược Kiều đã cầm dao kề vào cổ hai người đàn ông, bắt bọn họ theo đuổi cô ấy, bắt bọn họ trở mặt thành thù à? Thật là buồn cười.]

[Các bạn học khoa Ngoại Ngữ! Nghe tôi nói đây này! Đây là chuyện riêng của gia đình chúng ta, không cần biết Giang Nhược Kiều như thế nào, mặc kệ bình thường bạn thích cô ấy hay ghét cô ấy, bây giờ cô ấy đang bị người ngoài tấn công, chúng ta phải đoàn kết lại, đừng để người của mình bị bắt nạt, có hiểu không? Nếu không thì họ sẽ nghĩ rằng khoa Ngoại Ngữ của chúng ta không có ai.]

[Tôi lên Weibo trước, đoàn các cậu lên sớm một chút đi nhé, hiểu chưa?]

Tối đó đã được định sẵn là sẽ không yên ổn.

Bạn bè của Giang Nhược Kiều đều đang ăn dưa ở tuyến đầu, tất nhiên họ cũng phát hiện ra bài đăng của Lục Dĩ Thành, ngay lập tức, sau khi mọi người khiếp sợ xong xuôi, họ không quên nhắn tin, gọi điện thoại cho Giang Nhược Kiều, Giang Nhược Kiều lên diễn đàn một cách đầy khó nhọc, thấy bài đăng kia của anh, mắt của cô như đông cứng lại, khi nhìn thấy câu “Tôi thưởng thức và ngưỡng mộ bạn học Giang” trong bài đăng, cô thấy chóp mũi mình chua xót, thật ra, trước việc lần này, cô chỉ định im lặng, kết quả tồi tệ nhất mà cô nghĩ đến là tài khoản của cô sẽ bị khóa, không được bình chọn là sinh viên xuất sắc… Cô không ngờ rằng, anh sẽ đăng bài này lên trên mạng, còn ngốc nghếch để mọi người chỉ trích anh nữa.

Tên ngốc này!!

Tên ngốc ngốc nhất từ trước đến nay!!!

Cô không biết dư luận sẽ phát triển ra sao, cô cũng không thể kiểm soát được nó.

Cô muốn gọi điện thoại cho Lục Dĩ Thành, vừa được kết nối, không biết sao cô lại luống cuống tay chân mà cúp máy.

Nên nói với anh cái gì đây?

Hỏi anh rằng, tại sao cậu lại muốn đăng bài viết kia ư?

Không phải là câu trả lời đã rất rõ ràng rồi sao, chỉ là do anh không muốn cô bị người khác hiểu lầm, vậy nên anh mới muốn làm chút gì đó cho cô.

Nhưng, anh lại không biết rằng, đối với cô mà nói, chút sức lực nhỏ nhoi này chính là khí thế như hồng [*], nó mạnh mẽ đến nhường nào anh cũng chẳng biết.

[*] Khí thế như hồng: là hình dung tinh thần vang dội, khí thế cực kỳ tráng thịnh, dường như có thể xỏ xuyên qua cầu vồng. (Theo Baidu)

Co gửi tin nhắn Wechat cho anh: [.]

Chỉ là một cái dấu chấm tròn.

Dường như Lục Dĩ Thành đang sử dụng WeChat trên điện thoại, anh trả lời tin nhắn ngay trong một giây: [Rất xin lỗi.]

Giang Nhược Kiều: [?]

Rất xin lỗi là câu cửa miệng của cậu à?

Lục Dĩ Thành: [Lẽ ra lúc đó tôi nên lý trí hơn một chút, nên nghiêm khắc và cẩn thận hơn, không nên đưa bữa sáng cho cậu một cách tùy tiện, khiến cho cậu bị hiểu lầm.]

Mặc dù lúc đó không còn cách nào tốt hơn, nhưng bây giờ, khi nghĩ lại, anh vẫn hối hận, hối hận bởi lẽ anh không nên xúc động như vậy, vậy nên mới để lại tai hại.

Bên này Giang Nhược Kiều mím môi cười một tiếng.

Trong mắt cô, ý cười nồng đượm.

Rốt cuộc Lục Dĩ Thành là người như thế nào, dường như mỗi lần xảy ra chuyện gì, anh luôn có thói quen kiểm điểm bản thân, nhận lỗi trước tiên.

Rõ ràng là anh cũng không làm gì sai cả, không phải sao? Nếu lúc đó anh không đi ra ngoài và mang bữa sáng đến cho cô, e là mấy lời nói này của những người đó sẽ còn khó nghe hơn nữa.

Ít nhất thì anh cũng đã đứng ra, từ đầu đến giờ, thái độ của anh đều rất kiên định, chưa từng nghĩ tới việc sẽ im lặng hoặc là trốn tránh.

Giang Nhược Kiều: [Không có gì. Tôi vẫn phải cảm ơn cậu.]

Lục Dĩ Thành: [Tôi chỉ làm những chuyện mình phải làm.]

Không nhận nổi câu cảm ơn này.

Anh chỉ làm những chuyện anh nghĩ là nên làm.

Thật ra, bầu không khí giữa hai người có chút kỳ quái, ngay cả Giang Nhược Kiều ở đầu bên kia của điện thoại cũng nín thở tập trung. Thật sự là… bây giờ rất thích hợp, rất thích hợp để tỏ tình.

Lục Dĩ Thành biết không nhỉ?

Không biết.

Đúng là Lục Dĩ Thành cũng nghĩ như vậy. Nhưng cho dù có muốn nói gì thì cũng không phải là bây giờ, nếu nói bây giờ thì có khác nào đang lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn đâu. Những lời anh nói chính là những gì anh nghĩ, anh chỉ làm một việc anh thấy mình nên làm, không nhận nổi câu cảm ơn của cô, anh cũng không nghĩ mình đã tuyệt vời như thế nào. Nếu như bây giờ anh nói anh thích cô, anh sẽ cảm thấy mình rất bỉ ổi.

Nếu như muốn nói ra cái gì đó, anh chỉ hy vọng sẽ nói ra ngay lúc tất cả mọi người đều tốt đẹp, đều đang ở trong những ngày bình lặng.

Là một ngày nắng, cũng có thể là một ngày mưa.

Anh đợi câu trả lời từ cô, và, dù cô đồng ý hay từ chối, thì đó cũng là câu trả lời xuất phát từ trái tim cô, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì.

Giang Nhược Kiều đợi mấy phút, sau khi phản ứng lại, cô che nửa khuôn mặt mình mà cười liên hồi.

Bây giờ cô cũng là kẻ ngốc mất rồi.

Giờ là lúc nói chuyện yêu đương à? Tất nhiên là không phải!

Giang Nhược Kiều trả lời tin nhắn: [Ừ.]

Thật ra lần này đã tốt hơn nhiều so với nguyên tác.

Theo như nguyên tác, đó chính là giội nước bẩn, là sự ác độc chân chính.

Bây giờ thì đã tính là gì, chỉ là mưa bụi mà thôi. Không đáng sợ.

Cô không nhịn được mà gửi thêm một tin nhắn nữa: [Cậu tin không, tôi sẽ không như những gì họ muốn.]

Cậu tin không?

Cô nhìn chằm chằm màn hình, trên đó hiện lên dòng chữ “Đối phương đang soạn tin nhắn” rất lâu, rất rất lâu, lâu đến nỗi cô cho rằng anh muốn viết một tiểu luận cho cô, anh lại trả lời ba chữ: [Tôi tin tưởng.]

Tất nhiên là anh tin tưởng.

Một người mà vào lúc Tư Nghiên xuất hiện, rõ ràng là rất kinh ngạc, hoảng hốt và luống cuống mà vẫn có thể tiếp nhận và bằng lòng gánh vác tất cả với tốc độ nhanh chóng nhất.

Một người mà sau phút giây khóc lóc mà vẫn có thể xoa xoa hốc mắt rồi tỉnh táo lại, sắp xếp cho người nhà nhập viện phẫu thuật một cách có trật tự.

Một người mà rõ ràng là bàn tay đang run lẩy bẩy mà vẫn có thể hạ bút ký tên mình vào giấy cam kết rủi ro một cách vững vàng.

Sao anh lại không tin cơ chứ?

Anh tin tưởng cô, cho dù là ở trong tình trạng như thế nào đi chăng nữa, chắc chắn cô sẽ đứng lên.

Anh cũng tin rằng, thật ra cô không cần ai đến giúp đỡ cô cả, nhưng anh vẫn hy vọng mình có thể đứng ngay bên cạnh cô, và vào những lúc như thế này, anh có thể nói với cô một câu “Tôi tin cậu”.



Buổi tối hôm đó, hầu hết mọi người đều thảo luận về bài đăng của Lục Dĩ Thành.

Đương nhiên, với sinh viên đại học A, đặc biệt là sinh viên khoa Ngoại Ngữ, họ đều tự động lên bài đăng Weibo kia thanh minh cho Giang Nhược Kiều, bọn họ nhanh chóng đảo hướng dư luận. Giang Nhược Kiều cũng quen biết một số người, tuy rằng người đó đăng bài giấu tên, nhưng ở thời đại dữ liệu lớn, không ai có thể “giấu mình kín đáo” dưới mạng lưới mạng xã hội được. Giang Nhược Kiều chỉ muốn xác nhận một việc, cuối cùng thì ai mới là “con dao” khiến cho cô bị thương trong nguyên tác.

Tất nhiên là Lâm Khả Tinh cũng biết chuyện này.

Cô ta hơi bất ngờ, không ngờ là cũng có người nặc danh đăng bài lên án Giang Nhược Kiều.

Dạo gần đây cô ta bị chuyện của Tưởng Diên dằn vặt rất nhiều, một bên là lời nói của Tưởng Diên, một bên lại không nhịn được mà chú ý đến Giang Nhược Kiều, muốn nhìn một chút, xem xem cuối cùng họ có làm lành hay không, cô ta biết mình như vậy là sai, rất muốn từ bỏ sự chú ý với Giang Nhược Kiều, nhưng cô ta lại không nhịn được, thế là lại đi phàn nàn với Trần Uyên mấy câu, nói rằng mình không muốn nhìn thấy tài khoản của Giang Nhược Kiều nữa, không ngờ rằng, chỉ mấy ngày sau đó, Giang Nhược Kiều đã xảy ra chuyện như thế này.

Cô ta nhìn phần bình luận bên dưới Weibo, thấy có người mắng Giang Nhược Kiều.

Cơn hoảng sợ qua đi, một cảm giác thoải mái khó lòng miêu tả thành lời chợt len lỏi trong cô ta.

Bởi vì Giang Nhược Kiều là người mà Tưởng Diên thích, cô ta lại thích Tưởng Diên, cho nên cô ta luôn cảm thấy mình không tốt bằng Giang Nhược Kiều, nếu không thì tại sao Tưởng Diên lại không để ý đến cô ta cơ chứ?

Sự thoải mái ấy còn mang theo loại cảm giác như thể đây chính là một tội ác, nó khiến cô ta chột dạ.

Cô ta cảm thấy mình không nên như vậy.

Rõ ràng là Giang Nhược Kiều cũng không làm gì sai.

Ngay lúc độ hot của chuyện này đạt đến nhiệt độ cao nhất, sau ba tiếng kể từ khi Lục Dĩ Thành đăng bài, ngay trong đêm khuya, Tưởng Diên cũng đăng tải một bài viết…

[Xin chào mọi người, tôi là Tưởng Diên.

Cũng là một người trong cuộc khác của sự việc này, lúc đầu không muốn nói cái gì cả, nhưng khi thấy tất cả mọi người đều đang chất vấn bạn học Giang, tôi cảm thấy mình cần phải ra mặt làm sáng tỏ cho cô ấy.

Rất xin lỗi, trong vòng mấy tháng yêu đương, tôi không làm được gì cho cô ấy cả, ngược lại còn vì đoạn tình yêu này mà khiến cô ấy gặp phải bối rối.

Nhược Kiều, rất xin lỗi, thực sự xin lỗi em.

Có một việc Nhược Kiều đã giúp tôi che giấu, cô ấy không nói với bạn bè, chính tôi cũng rất ích kỷ mà không nói đến, nhưng mà, ngay bây giờ, tôi muốn nói ra.

Tôi và Nhược Kiều chia tay là có nguyên nhân khác.

Bởi vì tôi không có ý thức về ranh giới với người đó, khi yêu đương, tôi không giữ khoảng cách an toàn với những cô gái khác, cuối cùng là tạo thành sai lầm lớn.

Từ đầu tới cuối, đều là tôi có lỗi với cô ấy, nếu bây giờ mà muốn trách, cũng chỉ nên trách tôi mà thôi, cô ấy không làm gì sai cả.

Rất xin lỗi!]

Việc Lục Dĩ Thành biết, Tưởng Diên cũng biết.

Anh ta biết Giang Nhược Kiều đang tranh cử sinh viên xuất sắc.

Suy nghĩ cẩn thận lại, trong khoảng thời gian yêu đương, anh ta không làm được gì cho cô, bây giờ Lục Dĩ Thành cũng đã đứng ra rồi, nếu anh ta còn không chịu đứng ra nữa thì anh ta là cái thá gì?

Anh ta chỉ muốn cô cảm thấy anh ta không tệ đến vậy, chỉ thế mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.