Chương trước
Chương sau
Đương nhiên là Giang Nhược Kiều đã tham gia thúc đẩy sự việc liên quan đến bài viết vạch trần trong giới sinh viên du học.

Vừa tỉnh dậy vào buổi sáng, Giang Nhược Kiều còn chưa kịp hoàn hồn từ giấc mộng đó, trên điện thoại đã có một tin nhắn từ người mà cô tìm.

Trong thời buổi hiện nay, ngành nghề để kiếm ra tiền càng ngày càng nhiều, và, rất nhiều trong số đó đều là sử dụng một số thông tin nhất định để kiếm tiền, như thám tử tư, hoặc là paparazzi [*] chẳng hạn. Cũng có một số người là người đứng đằng sau tất cả mọi việc, rất nhiều bài viết vạch trần bộ mặt thật đã thu hút sự chú ý của mọi người, mà những bài viết ấy đều là của những người này. Với thân phận phú nhị đại của Trần Uyên, anh ta có ưu thế bẩm sinh, nhưng Giang Nhược Kiều vẫn còn phải dựa vào marketing thì mới có được lượng fan như bây giờ, so với Trần Uyên, cô hiểu biết hơn gã về các mặt.

[*] Paparazzi: hay còn gọi là thợ săn ảnh chuyên nghiệp, họ thực ra là các phóng viên, công việc của họ là chụp ảnh, viết bài và theo dõi các ngôi sao, nghệ sĩ để tìm kiếm tin hot.

Khi cô chưa xác định chính xác ai là người đã bôi đen [*], khóa tài khoản của cô, cô đã nhờ người đi tìm hiểu rõ về chuyện của Trần Uyên.

[*] Nguyên văn là “đen”, mang nghĩa là bôi đen, nói xẩu,…

Và cả cả bạn gái của Trần Uyên nữa.

Khi Giang Nhược Kiều biết Trần Uyên đã về nước, cũng phát hiện tuyến thời gian đã bị rối loạn hoàn toàn, nên cô đã mời người đi theo dõi Trần Uyên, đúng là đã chụp được rất nhiều ảnh chụp của Trần Uyên và Lâm Khả Tinh. Giang Nhược Kiều tin rằng, Lâm Khả Tinh không biết Trần Uyên có bạn gái, nói chính xác hơn phải là, với những chuyện của người khác, cơ bản là Lâm Khả Tinh sẽ không thèm quan tâm đến, cô ta chỉ quan tâm đến chuyện của Tưởng Diên mà thôi, rõ ràng là bà Lâm không muốn Lâm Khả Tinh biết đến chuyện của mẹ Tưởng, còn Tưởng Diên thì lại đang xa lánh Lâm Khả Tinh, cho nên, bây giờ Lâm Khả Tinh thấy cô đơn vô cùng, sự xuất hiện của Trần Uyên tựa như tia sáng chiếu rọi vào cuộc sống của cô ta vậy.

Còn về phần tia sáng này có phải là người khác hay không, cô ta không quan tâm.

Có những bức ảnh này trong tay, chỉ cần tìm người thả ra đúng lúc, đúng thời điểm, lại tìm một người biết điều hướng dư luận…

Đây cũng là việc Trần Uyên đã làm với nữ phụ trong nguyên tác, còn ngoài đời, chẳng qua là anh ta chỉ làm thêm một lần nữa mà thôi.

Hành vi này của Trần Uyên truyền đến tai của người bố tồi và mẹ kế anh ta, bố Trần cũng không có cảm giác gì, dù sao thì, hầu hết đàn ông đều thấy cảm thông với nhau trong hành vi bắt cá hai tay này, nhưng mẹ kế của Trần Uyên lại không nghĩ như vậy, bà ta cho rằng, Trần Uyên có suy nghĩ sai lầm thì phải sửa chữa, ở nước ngoài tìm bạch phú mỹ còn chưa đủ hay sao mà còn tìm con gái nhà họ Lâm ở trong nước, gã đang muốn làm gì thế?

Ý định ban đầu của Trần Uyên chỉ là muốn trao ban sự ấm áp, nhưng mẹ kế lại cho rằng mọi chuyện đều là thuyết âm mưu.

Trong gia đình giàu có, nói trắng ra, tất cả chỉ là một chữ “đấu”.

Nếu không phải là gió đông thổi bạt gió tây, thì sẽ là gió tây áp đảo gió đông… [*] Tóm lại là, cuộc sống sau này của Trần Uyên sẽ không còn nhàn nhã như vậy nữa – chẳng còn nhàn nhã đến mức có thể đi lo chuyện của người khác.

[*]: Ẩn dụ cho việc sức mạnh của một bên áp đảo bên kia.

Còn Lâm Khả Tinh thì…

Bây giờ, mọi người xung quanh sẽ nhìn cô ta bằng ánh mắt dè chừng, khi đi học, các bạn cùng lớp cũng sẽ liếc nhìn cô ta một cái rồi xì xầm bàn tán, cô ta luôn cảm thấy họ đang mắng mỏ, đang khinh thường mình.

Hơn nữa, có những người thường xuyên mắng Lâm Khả Tinh bằng mấy lời khó nghe trên tài khoản xã hội của cô ta.

Cơ bản là cô ta không thể nào chịu đựng được.

Giang Nhược Kiều vừa đánh răng vừa xem tin tức mới nhất trên điện thoại.

Cô thật sự rất may mắn, may mắn vì cô đã mơ thấy những giấc mơ đó, nếu cô không biết trước còn có một Trần Uyên như vậy, thì có lẽ cô cũng khó lòng phòng bị, chắc chắn sẽ bị cuốn vào trong vòng xoáy.

May mắn thay, cô đã hoàn toàn thoát ra khỏi chuyện thị phi giữa những người này.

Sau khi Giang Nhược Kiều rửa mặt, cô xuống lầu như ngày thường. Lục Dĩ Thành xách theo bữa sáng đã đợi sẵn dưới ký túc xá, bây giờ, những người ăn dưa đã không còn ngạc nhiên khi nhìn thấy Lục Dĩ Thành nữa, nếu ngày nào người này không đến thì mới có thể tạo nên sự chú ý của các cô.

“Tư Nghiên đến trường rồi à?” Sở dĩ Giang Nhược Kiều hỏi như vậy, đơn giản chỉ vì Lục Dĩ Thành đã đến muộn hơn nửa tiếng so với khi trước.

Trước đây Lục Dĩ Thành sẽ đến đưa bữa sáng cho cô trước, sau đó vội vội vàng vàng về ký túc xá để đưa Lục Tư Nghiên lên xe buýt của trường.

Vẻ mặt Lục Dĩ Thành bất đắc dĩ, anh lắc đầu: “Thằng bé không chịu dậy. Bây giờ vẫn đang nằm ì ra ở trên giường đấy.”

Giang Nhược Kiều kinh ngạc.

Lục Dĩ Thành nói: “Bỗng dưng hôm nay bắt đầu nằm ì ở trên giường, còn tức giận với tôi, nói là không muốn đến trường, tôi nói với nó hết lời, ngay cả chuyện ông nội tôi vì được đi học mà phải bất chấp gió tuyết đi mấy dặm đường núi cũng đã kể, vậy mà thằng bé vẫn không chịu nghe, còn nói dối với tôi là đang bị đau bụng, không đi được.”

Giang Nhược Kiều buồn cười: “Nhưng mà, đúng thật là hôm nay hơi lạnh.”

Đừng nói là Lục Tư Nghiên, ngay cả cô cũng không muốn rời giường sớm đi ăn sáng như thế này.

Lục Dĩ Thành thở dài một hơi, sắc mặt hơi phiền muộn: “Cho nên tôi đã thỏa hiệp, xin phép thầy Hùng cho nghỉ một ngày.”

Giang Nhược Kiều: “…”

Bấy giờ cô mới thực sự thấy ngạc nhiên: “Tôi từng nghĩ người sẽ làm ra việc này chính là tôi.”

Dù sao thì, cô cũng không ngờ lại là Lục Dĩ Thành!

Cô còn cho rằng Lục Dĩ Thành là tuýp người làm bố công chính nghiêm minh mỗi khi đề cập đến các vấn đề nguyên tắc cơ ~

Bây giờ, khi nghĩ lại, Lục Dĩ Thành vẫn thấy hối hận: “Không nên thỏa hiệp.”

Anh vẫn chưa có ý chí kiên cường, nếu không thì sao anh lại đồng ý khi đứa bé này không muốn đi học?

Giang Nhược Kiều cũng hơi lo lắng: “Có khi nào ngày mai thằng bé cũng không muốn đi học không.”

Lục Dĩ Thành nặng nề gật đầu: “Rất có thể.”

Giang Nhược Kiều suy nghĩ một chút: “Buổi sáng tôi không có lớp, cậu thì sao.”

Lục Dĩ Thành: “Cũng không có lớp, nhưng tôi định đến thư viện ôn bài.”

Giang Nhược Kiều “ừ” một tiếng: “Cậu gọi điện thoại với thầy Hùng, nói chúng ta xin nghỉ phép một giờ, sau đó đích thân chúng ta sẽ đưa Tư Nghiên đến nhà trẻ.” Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Không thể khuyến khích thái độ này được.”

Lục Dĩ Thành thấy đồng cảm vô cùng: “… Được!”

“Cậu chờ một chút, tôi đưa bữa sáng cho ba chị em kia rồi cùng cậu đi đánh thức thằng bé rời giường!”

Sau khi Giang Nhược Kiều đưa bữa sáng bằng tốc độ nhanh nhất có thể và quay trở lại, cô đi theo Lục Dĩ Thành ra bên ngoài trường học. Vẻ mặt hai người đều nghiêm túc giống y hệt nhau, những bạn học lúc đầu có ý định chế giễu họ cũng vô thức nhường đường, không ngăn cản bọn họ… dù sao thì, trông hai người đều toát ra vẻ nghiêm túc như thể họ đang muốn đi cứu vớt thế giới vậy.

Đến khi bọn họ đi vào phòng trọ, Lục Tư Nghiên trong bộ đồ ngủ đang ôm chăn mền ngồi trên ghế sô pha xem tivi.

Cậu nhóc này rất biết hưởng thụ, trên bàn trà có sữa bò, cậu nhóc còn ôm lọ bánh bích quy để ăn bánh, trên tivi đang chiếu phim hoạt hình.

Lục Tư Nghiên thấy bố mẹ đều đã đến, nhóc dứt khoát đóng nắp hộp bánh bích quy lại, che bụng mình và bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm.

Sau đó, Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều thay nhau ra trận, ép buộc và dụ dỗ, miệng thì cũng đã nói đến nỗi khô khốc, nhưng cuối cùng Giang Nhược Kiều không kiên nhẫn được nữa, nghiêm mặt gọi tên cậu nhóc: “Lục Tư Nghiên!”

Khi Lục Tư Nghiên thấy mẹ có dấu hiệu tức giận, bụng cũng không đau nữa, lập tức nói: “Con đi, con đi, như vậy còn không được sao?”

Nhóc vừa nhanh chóng đứng dậy đi thay quần áo vừa uất ức với bố, nói: “Bố cũng thật là, tại sao lại đi tìm mẹ…”

Chuyện này mà cũng cần quấy rầy đến mẹ sao?

Bố cũng thế nữa, không linh hoạt một chút nào cả, chỉ một ngày không đi học thôi mà, như vậy cũng tốt mà! Buổi tối còn không cần phải làm bài tập thủ công đó!

Lục Tư Nghiên khẽ khinh bỉ Lục Dĩ Thành: “Bố là cáo trạng tinh!”

Lục Dĩ Thành: “?”

Lục Tư Nghiên nói: “Bố phản bội con một lần, sau này con cũng sẽ phản bội bố một lần, sau này nếu có cô nào xinh đẹp xin số điện thoại hay tài khoản WeChat của bố, nhất định con sẽ nói với mẹ!”

“…”

“Con còn muốn nói với mẹ, chị gái xinh đẹp ở tầng trên đã bắt chuyện với bố trong thang máy, còn có bà Vương cho con bánh bao nhân thịt để ăn cũng nói là muốn giới thiệu bạn gái cho bố, con sẽ nói hết những việc này ra, nếu hôm nay con không nói thì ngày mai con cũng sẽ nói!”

Lục Dĩ Thành: “Sau khi tan học, bố đưa con đi ăn KFC.”

Những ngón tay mập mạp của Lục Tư Nghiên để cạnh miệng làm động tác kéo khóa: “OK, đồng ý, con tạm thời không nói ra.”

Cuối cùng, trong làn gió rét, nhóc Lục Tư Nghiên khoác cặp sách nhỏ, lưu luyến không rời mà vẫy tay tạm biệt Giang Nhược Kiều ở cổng trường rồi mới cúi thấp đầu đi vào.

Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hai người đi về phía đường lớn, cổng trường mầm non giờ này không đông đúc như ngày thường, con đường nhỏ trải đầy lá phong và bạch quả vàng trông rất thơ mộng. Giang Nhược Kiều nhớ đến giấc mơ kia, dùng giọng điệu thản nhiên mà hỏi anh: “Lục Dĩ Thành, trong nhà cậu có xe lăn không?”

Lục Dĩ Thành nhìn cô đầy nghi hoặc, lắc đầu: “Không có, sao vậy, người nhà cậu cần xe lăn à?”

Giang Nhược Kiều cười phì ra thành tiếng.

Tiếng cười của cô giòn tan, truyền đến màng nhĩ của anh.

Lục Dĩ Thành vừa kinh ngạc, vừa thấy hơi xấu hổ.

Không hiểu sao cô lại cười vui vẻ như vậy. Dường như, ngay khoảnh khắc này, khi đối diện với cô, anh đã trở thành một kẻ ngốc nghếch.

Không biết cô đang cười cái gì, nhưng anh lại cùng cười với cô.

“Giang…” Rồi anh cũng cất tiếng hỏi: “Giang Nhược Kiều, cậu cười cái gì vậy?”

“Không cười cái gì cả.” Giang Nhược Kiều vẫn mang khuôn mặt vui vẻ: “Chỉ là vừa nghĩ đến một chuyện rất rất tốt đẹp.”

Lục Dĩ Thành cũng không hỏi cô là chuyện gì.

Đương nhiên là anh sẽ không bao giờ biết rằng, lúc này đây, trái tim của Giang Nhược Kiều tựa như một chiếc lọ chứa đầy nước ấm vậy.

Thậm chí cô còn thấy hơi hơi ghen tị với “cô” ở trong giấc mơ kia.

Chỉ là, chút tình cảm hâm mộ ấy vừa trỗi dậy, cô đã hơi nghiêng đầu nhìn về phía Lục Dĩ Thành.

Ừm, cũng không cần hâm mộ đến vậy, “cô” có một “Lục Dĩ Thành”, mà bây giờ, người bên cạnh cô cũng là Lục Dĩ Thành.

Lục Dĩ Thành là người có tính tình nghiêm túc, chờ khi cô cười đủ rồi mới hỏi cô: “Là ai cần xe lăn à?”

Anh hơi dừng lại: “Là bà ngoại à? Lúc trước, khi bà nội tôi bị bệnh, tôi có tham gia một nhóm chung của phòng bệnh, có một số bệnh nhân đã mua xe lăn, hay là tôi đi hỏi họ xe lăn nào tốt nhất nhé?”

Giang Nhược Kiều không trực tiếp trả lời câu hỏi này, mà cô chỉ nói: “Lục Dĩ Thành, cậu là một người tốt.”

Cậu là một người rất tốt, rất rất tốt.

Chỉ cần là người đã thấy điểm tốt ở cậu, là người biết rằng cậu rất tốt, ắt hẳn người đó không bao giờ muốn bỏ lỡ cậu.

Lục Dĩ Thành sững sờ, chờ đợi câu nói tiếp theo của cô, nhưng cô cũng không nói gì cả.

Sao tự nhiên lại nói anh là người tốt vậy?

Ở thư viện, vì cứ mãi ôm theo nghi vấn này, Lục Dĩ Thành không thể chú tâm đọc được bất cứ nội dung nào trong sách.

Anh không hiểu ý của Giang Nhược Kiều, nghĩ tới nghĩ lui, câu hỏi này cứ quanh quẩn trong tâm trí anh mãi, khiến anh không sao bình tĩnh mà học được.

Anh đành phải lấy điện thoại ra, do dự một lúc lâu, hỏi bạn: [Có người đột nhiên nói cậu là người tốt, thì người này có ý gì vậy?]

Bạn bè trả lời tin nhắn: [Ting, một tấm thẻ người tốt.]

Lục Dĩ Thành: [?]

Bạn: [Cậu rất tốt, nhưng chúng ta không hợp nhau hay là tôi đã có người mình thích rồi, xin lỗi cậu nhiều nhé.]

Lục Dĩ Thành khóa màn hình điện thoại lại.

Anh cảm thấy cô không có ý này.

Có lẽ không phải là ý này.

Chắc chắn không phải là ý này.

Trong lúc vô thức, anh viết một chữ “Giang” lên tờ giấy nháp.



Bị ảnh hưởng bởi thời tiết lạnh giá, trận tuyết đầu mùa ở Bắc Kinh năm nay đến sớm hơn so với năm ngoái.

Trận tuyết đầu mùa thường rơi vào lúc Giang Nhược Kiều bận rộn nhất.

Ở Bắc Kinh có rất nhiều ngôi nhà cổ kính, sau khi tuyết rơi thì trở nên đẹp không sao tả xiết, bao phủ mọi dấu vết của hiện đại hóa. Vào thời điểm này trong năm, trong vườn thường có rất nhiều người, Giang Nhược Kiều cũng có nhiệm vụ quay chụp nặng nề, cho nên, khi tuyết rơi, những người trong vòng bạn bè đều rất vui mừng, chỉ có mỗi Giang Nhược Kiều khi thức dậy là mang vẻ mặt nặng trĩu như sắp phải ra chiến trường. Chụp ảnh ngoại cảnh vào những ngày tuyết rơi tuy dễ dàng nhất nhưng cũng thực sự… rất lạnh và rất mệt!

Cũng may đây cũng là lần quay cuối cùng.

Hợp đồng sắp hết hạn.

Sau khi Giang Nhược Kiều đến khu vườn, rất có cảm giác nghi thức mà chụp một bức ảnh tự sướng, đăng lên vòng bạn bè, còn gắn địa điểm…

[Một cuộc hành trình sắp kết thúc, nhưng cũng là sự khởi đầu của một cuộc hành trình khác ~]

Giang Nhược Kiều gần như bị đóng băng.

Anh Phòng – nhiếp ảnh gia, vẫn thấy không hài lòng cho lắm. Dù sao thì ai cũng biết đây là lần chụp cuối cùng của Giang Nhược Kiều, tất cả mọi người hy vọng có thể chụp ra được một bộ ảnh xuất thần.



Cùng lúc đó, Lục Dĩ Thành đưa Lục Tư Nghiên ra ngoài mua thức ăn.

Đúng lúc đi qua khu vực này, chợt nảy ra suy nghĩ, anh đưa Lục Tư Nghiên xuống xe trước. Đã ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy rồi, nhưng không phải danh lam thắng cảnh nào Lục Dĩ Thành cũng đã đi qua, anh không có nhiều thời gian đến vậy, hôm nay cũng rất muốn đưa Lục Tư Nghiên đi dạo vườn, tuyết vẫn đang rơi, trên đường có rất nhiều người, không ít người đang đi vào trong vườn.

Dường như trẻ em không biết sự khác biệt giữa nóng và lạnh.

Thỉnh thoảng Lục Tư Nghiên lại muốn ngồi xổm xuống và nặn một quả cầu tuyết để ném vào Lục Dĩ Thành.

Ngón tay mập mạp đỏ bừng lên vì lạnh mà cũng không thấy nhóc kêu ca gì.

Trong vườn có rất nhiều khách du lịch, rất nhiều người mặc Hán phục, trong thoáng chốc, Lục Dĩ Thành tưởng mình đã quay về thời cổ đại. Trong dòng người hối hả, cuối cùng anh cũng nhìn thấy Giang Nhược Kiều trên một cây cầu.

Không có ai ở nơi đó cả, Giang Nhược Kiều đang mặc một chiếc áo khoác màu đỏ.

Đất trời như hoà làm một, trở thành vùng đất mênh mông trắng xoá như tuyết, chiếc áo choàng trên người cô có màu đỏ rực rỡ, trông vô cùng bắt mắt.

Tuyết hãy còn đang rơi, cô ngẩng đầu lên, có bông tuyết khẽ rơi vào gò má trắng nõn của cô.

Lục Dĩ Thành nhìn cô mà lòng đầy kinh ngạc, quên mất rằng bên cạnh mình còn có một người là Lục Tư Nghiên, cũng quên đi tất cả mọi người trong vườn.

Như cảm nhận được điều gì đó, Giang Nhược Kiều lơ đễnh nhìn về phía anh, hai người nhìn nhau từ xa, cách một làn tuyết rơi.

Lục Dĩ Thành không chắc là Giang Nhược Kiều nhìn thấy anh hay không.

Giang Nhược Kiều cũng không chắc Lục Dĩ Thành thấy được cô không.

Dù vậy, cô vẫn không khống chế được mà nhìn anh rồi cười một cái.

Anh Phòng đã xoạt xoạt xoạt xoạt chụp mấy tấm ảnh, cửa chớp của anh ấy càng nhanh nhẹn hơn, bắt được ý cười và sự vui vẻ trong đáy mắt Giang Nhược Kiều.

Anh Phòng cúi đầu xem ảnh trong máy, vừa xem vừa hô lên: “Móa!! Đẹp ngây người!!”

Cuối cùng, cuối cùng cũng chụp được bức ảnh đẹp nhất của ngày hôm nay.

Anh ấy dùng mấy sợi tóc loe ngoe trên đầu mình mà đảm bảo rằng, bức ảnh này sẽ là dấu chấm hết hoàn hảo cho sự nghiệp ngắn ngủi của Tiểu Kiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.