Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
"Em nhớ anh rồi."
Dụ Thần vừa dứt lời thì nghe thấy đầu bên kia vang lên tiếng lách cách lẻng xẻng liên hồi, giống như là thìa rời đập vào cốc thủy tinh, cũng giống như cốc chén rơi vỡ, dường như còn có cả tiếng ghế đổ nữa.
Phòng Dụ Thần lúc này vốn yên tĩnh nên âm thanh kia càng vang dội hơn.
Ba mẹ không nói gì, Dụ Thần cũng thế, cậu căng thẳng đến mức tim đập bình bịch trong lồng ngực.
Mấy giây sau, Dụ Thần định nói tiếp thì Phó Chi Dữ mở lời.
Giọng nói cách mình mấy kilomet, trầm ấm phát ra từ điện thoại Dụ Thần, rõ ràng là rất nhẹ nhàng nhưng giống như gõ mạnh vào trái tim Dụ Thần.
Phó Chi Dữ: "Thế phải làm sao bây giờ?"
Dường như anh rất muốn nói điều gì nhưng lại âu sầu khó nói.
Dụ Thần cũng chẳng biết nữa, bắt đầu làm nũng một cách hết sức tự nhiên: "Em hông biết, nhớ anh rồi thì phải làm sao bây giờ?"
Chẳng biết câu nói vừa rồi của Dụ Thần có vấn đề gì không mà ba mẹ ngồi bên cạnh đột nhiên bật cười.
Cậu và Phó Chi Dữ chưa bao giờ nói chuyện với nhau kiểu này, nhưng nhìn biểu cảm của ba mẹ thì có vẻ như tình hình không toang toác như mình nghĩ.
Phó Chi Dữ lập tức trả lời: "Em đang ở đâu?"
Dụ Thần cúi đầu nhìn điện thoại: "Ở nhà."
Phó Chi Dữ dừng lại mấy giây, lại hỏi: "Có muốn gặp tôi không?"
Tim Dụ Thần chợt hụt mất một nhịp, cậu cúi đầu ừm một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-la-muon-yeu-duong/214441/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.