Sân thể dục rộng lớn trở nên trống trải và không có một tí gió nào.
Tôi đứng dưới cờ, cố nén nỗi tuyệt vọng trong lòng mà chấp nhận tập luyện.
Khí thế Kỳ Hàn Tinh hiện tại áp đảo tôi toàn tập đến nổi tôi không thể nào làm biếng được, nhưng sau vài lần tập luyện tôi cảm thấy bản thân mình hoàn toàn vô lực.
Nhìn dáng người vẫn đứng thẳng của anh ấy, tôi không hiểu - người đàn ông này chẳng lẽ không biết mệt mỏi sao?
Cho đến khi Trương Kỳ chạy đến và cuối cùng cũng đã cứu tôi khỏi cơn hoạn nạn.
"Báo cáo huấn luyện viên! Cố vấn học tập của chúng em có chuyện tìm Tô Dư Mặc. "
Kỳ Hàn Tinh giọng nói lạnh lùng: "Chuyện gì? "
Trương Kỳ rụt cổ xuống:"Dạ, hình như là bài phát biểu của tân sinh viên đại diện trong lễ khai giảng..."
Tôi cảm thấy có chút kỳ quái, không khỏi hỏi: "Tớ? "
Trương Kỳ khẳng định gật gật đầu:
"Đúng vậy! Cậu là thủ khoa của toàn khoa này, chúng tớ lại là chủ lực của trường, nếu không chọn cậu thì chọn ai?
Ban đầu tôi không quan tâm đến chuyện này, nhưng bây giờ miễn là nó có thể cứu tôi khỏi sự giám sát của Kỳ Hàn Tinh.
Tôi cố gắng kìm nén tâm tình kích động xen lẫn chút mừng thầm của mình, nhìn về phía Kỳ Hàn Tinh, nhưng hơi khó mở miệng: "Huấn luyện viên, anh xem... "
Hå?
Tại sao Kỳ Hàn Tinh lại nhìn tôi như vậy?
"Huấn luyện viên? "
Kỳ Hàn Tinh bỗng nhiên nói: "Tô Dư Mặc? "
Anh nói rất chậm, từng chữ một, đọc một cách nghiêm túc, giọng nói trầm thấp mang chút lạnh lùng.
Nhưng cuối cùng tôi cũng đã hình thành phản xạ có điều kiện, không cần suy nghĩ nhiều, tôi lập tức đáp: "Đây!"
Anh không nói gì, con ngươi đen nhánh lẳng lặng nhìn tôi, mang theo ý từ thăm dò cùng chút cảm xúc mà tôi không thể nào hiểu nổi.
Bỗng nhiên tôi xuất hiện một chút lo lắng. - cố vấn học tập chuyển lời tới cho tôi, là lý do khiến anh ấy vẫn còn ghim tôi đúng không?
Không biết qua bao lâu, Kỳ Hàn Tinh cuối cùng cũng nói: "Trở về đi. "
Tôi gần khóc tới nơi, vội vàng cùng Trương Kỳ bỏ chạy đi.
Trương Kỳ còn lưu luyến quay đầu lại, muốn nhìn thêm hai lần: "Dù gì mà nói, thì anh ta cũng thật đẹp trai nha. "
Tôi cắn răng nói: "Cậu mà tới chậm một chút nữa thì chân tớ sẽ tàn phế mất."
Trương Kỳ bỗng nhiên nhanh chóng quay đầu lại, khẩn trương bắt lấy tôi: "Tiêu rồi, tiêu rồi anh ta hình như đang nhìn tụi mình."
Hå?
Tôi theo bản năng quay đầu lại, vừa lúc chạm phải ánh mắt của anh.
Khi mặt trời lặn, toàn bộ sân thể dục được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu cam ấm áp, điều này cũng làm nổi bật dáng người cao và thẳng của anh ấy.
Anh ấy đang nhìn về phía tôi, đôi mắt tối lại nhưng lại như được phủ một tầng ánh sáng dịu dàng. Tim tôi đột nhiên nhộn nhịp hẳn, lại có chút cảm thấy có lỗi vô cớ, thế là tôi đành phải bỏ chạy thục mạng.
Buổi tối, nằm trên giường, tôi không khỏi than thở với bạn học Tiểu Chu.
"Anh không biết đâu, người huấn luyện của chúng em thực sự rất tàn ác. Em chỉ ăn nhiều hơn một chút vào buổi trưa, vì vậy anh ấy đã huấn luyện em nửa ngày.
"Buổi trưa em đã ăn món gì? "
Bạn học Tiểu Chu hỏi một câu không liên quan tới vấn đề lắm nhưng tôi vẫn trả lời.
Nước mắt lưng tròng.
"Em chỉ ăn thịt kho tàu, cà tím thơm cá, canh bí ngô, còn thêm ba chén cơm mà thôi."
Anh im lặng một lúc.
Tôi gõ bàn phím lạch cạch:
"Em có cảm giác chân em không thuộc về em nữa! Sau này em có nên viết một bài phát biểu nói về sự tàn ác và vô nhân tính của anh ta không?"
Trong chốc lát, Tiểu Chu trả lời: "Được đấy."
"Nghe nói anh ta còn có bạn gái, anh nói xem cô gái kia thích hắn ở chỗ nào? "
Bạn học Tiểu Chu dừng lại một chút: ".......Đó là do anh ta may mắn. "