Mấy ngày Tết Nguyên Đán, cả hai hẹn nhau về thăm mẹ Tang.
Tô Niệm Khâm lo lắng dị thường. Lại không nghĩ rằng mẹ Tang phá lệ thấu tình đạt lí, cũng không có ra cho anh vấn đề khó khan gì. Có vẻ như sau cái chết của bố Tang, bà đã trở nên rộng lượng hơn. Huống chi Tô Niệm Khâm đã che giấu tất cả những thói quen để mẹ Tang không thể tìm thấy bất kỳ lỗi nào.
Tang Vô Yên len lén cười: "Anh không phải rất ngang sao, làm sao anh thấy mẹ em như chuột thấy mèo thế?"
“Cái này gọi là đạo cao một thước ma cao một trượng.”
Tang Vô Yên vừa nghe lại cắn anh: “Anh dám nói mẹ em là ma.”
Tô Niệm Khâm cũng không có tránh, mặc cô gặm: "Thật ra bác gái rất đáng yêu, ngược lại làm cho anh nhớ đến một người."
"Ai?"
"Mẹ anh. Khi anh còn nhỏ, bà cũng thường cằn nhằn anh như vậy, lúc ấy còn rất không kiên nhẫn, nhưng bây giờ nhớ lại mọi chuyện nhỏ bé đều rất trân quý."
Nghe thấy điều này, Tang Vô Yên biến vết cắn ban đầu thành nhàn nhạt hôn.
"Không cần lo lắng, về sau em sẽ tận lực lải nhải với anh, để anh mỗi một giây đều có thể hồi tưởng." Tang Vô Yên nói.
Quả táo Adam của Tô Niệm Khâm rung lên, anh cười.
Đột nhiên anh nghĩ đến chuyện gì, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhung màu lam.
“Cái gì?” Tang Vô Yên ý thức được bên trong có cái gì, đột nhiên tim đập nhanh hơn.
“Gả cho anh.” Tô Niệm Khâm mở hộp ra, bên trong có một chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-em-rat-yeu-anh/4471439/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.