"Nhưng mẹ à, người muốn ở bên anh ấy là con chứ không phải mẹ!"
"Vô Yên—" Mẹ Tang khó chịu, "Sao con có thể nói chuyện với người lớn như vậy!"
Sau khi căng thẳng, hai người dường như đột nhiên mệt mỏi, nhất thời trầm mặc.
Đúng lúc này, điện thoại của Tang Vô Yên lại vang lên, mặc dù đã để ở chế độ rung nhưng trong ba lô của cô vẫn phát ra âm thanh ù ù dữ dội.
Cô bất lực khi đối mặt với Tô Niệm Khâm, bất lực khi đối mặt với tình yêu của họ.
Đêm đó, mẹ Tang không nói thêm lời nào.
Trình Nhân dường như có linh cảm nên không quay lại.
Vì vậy, Tang Vô Yên để lại giường cho mẹ mình còn mình ngủ một mình trong phòng của Trình Nhân.
Đêm khuya, khi cô đi vệ sinh, cô nghe thấy tiếng mẹ trở mình trên chiếc giường nhỏ trong phòng bên.
“Mẹ, mẹ còn thức sao?” Cô mở cửa, nhỏ giọng hỏi.
Mẹ nằm nghiêng quay mặt vào tường mặc kệ cô.
Tang Vô Yên lên giường hướng về phía mẹ bối rối nói: “Mẹ, con trưởng thành rồi, có thể để cho con một mình tự đi tìm hạnh phúc sao? Nếu như có thất bại con cũng sẽ rất kiên cường. Coi như có vấp ngã, con còn có mẹ rất yêu rất yêu con nha.” Đang lúc nói chuyện nhẹ nhàng ôm mẹ từ phía sau.
Mẹ Tang nhắm mắt, nước mắt rơi lã chã.
Ngày hôm sau, vào sáng sớm trước khi rời đi, mẹ Tang nói: “Vô Yên, mẹ không quản con nữa, con muốn làm gì thì làm, dù sao mẹ nói gì con cũng không nghe. Nhưng con phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-em-rat-yeu-anh/4471407/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.