🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vì nhiều lý do, cô và Tô Niệm Khâm không phải lúc nào cũng dính lấy nhau, thậm chí có khi hai ba ngày không thấy mặt.

Nơi hai người gặp nhau nhiều nhất là ở nhà của Tô Niệm Khâm.

Cô thích nằm bên cạnh và xem Tô Niệm Khâm chơi piano. Thật là một cảm giác rất thú vị khi nhìn thấy những ngón tay của anh ấy trượt trên phím đàn, nhẹ nhàng và dịu dàng hoặc đam mê và kiêu ngạo.

Cô khó có thể tưởng tượng được, anh thật sự lớn lên trong cô nhi viện, các thầy cô và các dì trong cô nhi viện như thế nào lại dạy dỗ anh tốt như vậy.

"Anh học đàn từ khi nào vậy?"

"Bảy tuổi."

"Có dễ học không?"

"Không dễ học."

"Họ có đối xử tốt với anh không?" Tang Vô Yên đột nhiên hỏi, "Ý em là những người dì chăm sóc anh đó.”

Tô Niệm Khâm nói rất bình tĩnh: "Chưa nói đến là tốt hay không tốt. Chăm sóc trẻ mồ côi là công việc của họ, không xuất phát từ tình yêu hay bất kỳ tình cảm nào khác. Tất nhiên họ sẽ có khuynh hướng thích vài đứa trẻ hơn. Hơn nữa, có lúc anh cũng không quá nhớ những chuyện khác nữa.”

“Tại sao?”

“Anh chỉ ở lại đến bảy tuổi.”

“Tại sao?”

Anh dừng lại và nhàn nhạt nói, “Anh không muốn tiếp tục chủ đề này.”

Tang Vô Yên khẽ run, nghĩ lại không chịu nổi sao? Lúc này, điện thoại di động của Tang Vô Yên vang lên.

“Vô Yên, tại sao con không ở nhà?” Là Mẹ Tang.

Tang Vô Yên nhìn Tô Niệm Khâm, rồi cùng mẹ quanh co ứng phó đi ra

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-em-rat-yeu-anh/4471406/chuong-27.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.