Lờ mờ mở mắt tỉnh dậy, Cố Uyển Đình phát hiện ra ngồi kế bên giường mà cô đang nằm là Âu Dương Vũ Thần ngồi.
- Chịu tỉnh rồi sao? _ Anh cảm nhận được giường có chút động đây nên mở mắt, chưa gì đã nói giọng mỉa mai rồi.
- Vũ Thần.. Là anh cứu em sao? _ Cô mệt mỏi nói, vết thương vẫn còn đau.
- Nằm mơ sao? Chỉ là cảm giác không có cô bên cạnh thì.. _ Anh ngập ngừng một chút, đôi mắt xoáy sâu người cô..
- Thì sao? _ Cố Uyển Đình có hy vọng.
- Không còn ai cho tôi hành hạ nữa rồi nên tôi cảm thấy chán. Thật ra giữ con chó như cô ở lại, làm đồ chơi cũng coi như không tồi đi? _ Giọng nói mà anh nói ra quả thật rất độc ác. Nó tựa như một mũi tên xoáy thẳng vào trái tim..
- Anh nói tôi chỉ là món đồ chơi thôi.. Vậy sao lúc đó không để tôi chết đi hả.
Cố Uyển Đình đau cả tâm can, phát ra giọng nói cực kì lớn, còn cả bực mình.
- TÔI KHÔNG THÍCH! CỐ UYỂN ĐÌNH, CÔ NỢ TÔI NHIỀU LẮM, TÔI CHƯA CÓ TÍNH XONG ĐÂU. _ Anh tàn độc nói ra.
Nói xong, anh đẩy mạnh cơ thể cô một cái sau đó quay người mở cửa bước đi.
Để lại một mình cô khóc than tâm phế liệt như vậy sao? Cô gào lên nói: " Thà anh để tôi chết đi, anh cứ hành hạ tôi như vậy, đau nhất vẫn chính là tôi... "
Cô nằm phịch xuống giường mà khóc đến thương tâm, cây kim truyền dịch vì bị lệch đụng trúng mạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-chung-ta-van-con-yeu/167030/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.