Hàn Cẩm Dao ôm chặt lấy cổ anh, mặc bàn tay anh đùa nghịch khắp cơ thể của cô, đến khi cô cảm nhận được chiếc váy của cô đang bị bàn tay anh vén lên đến hông cô mới nắm lấy tay anh, kéo váy xuống, đẩy anh ra, “Minh Viễn, đừng.”
Thẩm Minh Viễn rời khỏi môi cô, nhìn cô, bật cười: “Xấu hổ à?”
Hàn Cẩm Dao nhăn nhó mặt, nói: “Đây là công ty, anh nên biết điều một chút đi.”
Thẩm Minh Viễn chống tay lên cửa, tủm tỉm cười, “À, anh hiểu rồi.”
Hàn Cẩm Dao hỏi lại: “Anh hiểu cái gì?”
Thẩm Minh Viễn: “Em muốn biết không?” Anh ghé sát lại gần, nói nhỏ vào tai cô gì đó khiến cho cô đỏ cả mặt, cứng họng không nói được gì mà lập tức quay người bỏ đi.
Thẩm Minh Viễn liếʍ môi, đứng trong phòng cười một mình.
Một lúc sau, Hà Dương Chi đột nhiên đến, cô ta vừa mở cửa bước vào đã chất vấn anh: “Sao Hàn Cẩm Dao lại đến đây? Cô ta vẫn dây dưa với anh có đúng không?”
Thẩm Minh Viễn không thèm nhìn cô ta, anh vẫn chăm chú xem tài liệu, trả lời hờ hững: “Cô ấy đến đây thì có liên quan gì đến cô. Hơn nữa, sao lại là vẫn dây dưa được, cô nói câu này nghe không thấy buồn cười à? Tôi và cô ấy là người yêu cũ của nhau, gặp nhau có khi lại gương vỡ lại lành, cô nên vui mừng cho tôi mới đúng chứ?”
Hà Dương Chi tức tới xanh mặt: “Anh muốn quay lại với cô ta?”
Thẩm Minh Viễn: “Ừ. Phải thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-chua-tung-quen/3427790/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.