Kể từ lần gặp cuối cùng với Hàn Cẩm Dao, Thẩm Minh Viễn vì muốn bản thân không nhớ đến cô, quên những lời đau lòng mà cô đã nói với anh mà đã chọn cách đến trụ sở bên Đức công tác.
Hà Dương Chi khi hay tin thì anh đã đáp sân xuống nước Đức được hai ngày. Cô ta gọi điện nũng nịu với anh: “Sao anh lại bỏ em để sang bên đó vậy? Thế còn lễ đính hôn của chúng ta thì sao?”
Thẩm Minh Viễn không hề quan tâm đến mấy chuyện mà cô ta vừa nói, anh trả lời cho có: “Thế cô tìm đại ai mà đính hôn đi, tôi bận lắm.”
Hà Dương Chi tức giận, bĩu môi nói: “Không được, dù không đính hôn thì chúng ta vẫn phải tổ chức đám cưới.”
Thẩm Minh Viễn cười khẩy, mỉa mai nói: “Tôi không có ý định về nữa, cô lấy ai thì lấy nhé!”
Hà Dương Chi còn chưa kịp phản bác lại đã bị anh cúp máy trước, cô ta tức giận không thể làm gì được mà chỉ có thể chút giận hết đồ đạc trong phòng.
Chuyện Thẩm Minh Viễn đi Đức không lâu sau cũng bị Thẩm Minh Quân biết được, ông lại gọi cho anh mắng chửi anh, anh đã quen với những chuyện như vậy nên coi mấy lời ông chửi như gió thoảng mây bay, chuyện bị chửi cứ như cơm bữa nghe nhiều rồi sẽ thành quen tai.
Cũng chính vì lý do Thẩm Minh Viễn đi Đức mà Thẩm Minh Quân cũng phải nhẹ nhàng xoa dịu nhà họ Hà để họ đồng ý cùng huỷ bỏ chuyện đính hôn chỉ tiến hành để lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-chua-tung-quen/3427789/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.