Chỉ là que này không phải mua cho Lý Phong.
Anh ta thích Trương Hiểu Bình cùng phòng làm việc rất lâu rồi.
Nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội thích hợp để mở lời, chỉ có thể mỗi ngày mua cho cô ấy một que kẹo hồ lô.
Ra khỏi thang máy, Trương Hiểu Bình và mấy đồng nghiệp đúng lúc đi tới từ đối diện.
Hà Lương Sinh căng thẳng lấy kẹo hồ lô trong túi mình ra đưa cho Trương Hiểu Bình.
Cô ấy đang muốn duỗi tay nhận lấy, Lý Phong đột nhiên la lên: “Đợi đã”.
Nghiêm túc.
Giọng nói của Lý Phong lúc này cực kỳ nghiêm túc.
Anh lạnh mặt bước tới trước mặt Trương Hiểu Bình và Hà Lương Sinh.
“Đây là thứ gì?”
Mọi người đều sửng sốt nhìn Lý Phong.
Bình thường Lý Phong gặp ai cũng hi hi ha ha, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy của anh.
Hà Lương Sinh nhỏ giọng nói: “Đây là kẹo hồ lô”.
“Cậu đưa kẹo hồ lô cho Trương Hiểu Bình làm gì?”
“Tôi, tôi tặng cho cô ấy”.
“Thứ rẻ tiền như kẹo hồ lô mà cậu cũng tặng được ư?”
Một câu của Lý Phong khiến Hà Lương Sinh cúi thấp đầu.
Người vây xem bên cạnh cũng nhỏ giọng bàn tán.
“Đúng vậy, làm gì có ai tặng kẹo hồ lô cho con gái chứ, quá mất giá”.
Lúc này, Lý Phong đột nhiên giành lấy kẹo hô lô trong tay Hà Lương Sinh.
“Kẹo hồ lô vừa chua vừa ngọt, sao có thể tặng cho cô gái mình thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2617778/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.