“Ông chủ ơi không xong rồi, không xong rồi!”
Người đến là quản gia.
Tô Chính Quốc tiến lên, đạp quản gia một cước: “Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, phải điềm tĩnh, phải điềm tĩnh”.
“Thái độ của ông bây giờ còn giống quản gia của nhà họ Tô sao? Trông chẳng khác nào con chó bên đường cả”.
Quản gia ngồi phịch xuống đất, không dám tự ý đứng lên, ông ta nhỏ giọng nói: “Ông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi”.
“Có cậu Tống ở đây, chuyện gì cũng có thể giải quyết, ông hoảng hốt cái gì?”
Quản gia vội nói: “Nhưng mà, nhưng mà lần này là bên phía cậu Tống xảy ra chuyện rồi!”
Tống Đình Kiệt vốn còn đang tươi cười lập tức sa sầm mặt.
Anh ta cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Quản gia vội vàng đứng dậy từ dưới đất, nói một câu không đầu không đuôi: “Hết rồi, hết sạch rồi”.
“Chát!”
Tô Chính Quốc tát mạnh lên mặt quản gia một cái: “Ông nói tiếng người cho tôi!”
Quản gia che khuôn mặt bị đánh sưng, uất ức nói: “Mã Nam Lăng ở An Hải dẫn hơn hai trăm tinh anh tấn công vào Đông Hải từ phía Đông Bắc”.
“Nhưng chưa đến nửa tiếng, bên phía chúng ta đã mất liên lạc với bọn họ, gọi điện thoại qua cũng không ai nghe”.
Tống Đình Kiệt vội hỏi: “Mã Nam Lăng đâu, hắn đâu rồi?”
“Không biết ạ, hoàn toàn không liên lạc được, hơn nữa người ở phía Tây và phía Nam cũng không có tin tức”.
“Trước khi bọn họ tiến vào Đông Hải còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2617752/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.