"Lý Phong, Lý Phong! Á aaaaa!"
Trong phòng theo dõi, Hứa Thiên Tứ gầm lên giận dữ.
Anh ta hét lên với người bên cạnh: "Còn đứng ngây ra đó làm gì?"
"Mau đi nhặt xác Hồ Đức Quang về đây cho tôi".
"Cái gã vô dụng như ông ta chết thì thôi".
"Nhưng quả của tôi không thể để đấy lãng phí được".
Hứa Thiên Tứ vừa dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hứa Thiên Tứ cho đàn em ra mở cửa, lúc đó anh ta sợ chết khiếp.
Người đứng ngoài cửa là Lý Phong.
Mà lúc này trên tay anh đang cầm loại quả Hứa Thiên Tứ dùng để điều khiển Hồ Đức Quang.
"Anh nói là cái thứ này đấy hả?"
Lúc Hứa Thiên Tứ nhìn thấy Lý Phong cầm quả đó trong tay, vẻ mặt anh ta rất phức tạp.
Nhìn như anh ta muốn cười mà phải cố nhịn vậy.
Khóe miệng Hứa Thiên Tứ run lên.
Một lúc sau, anh ta nói với Lý Phong: "Đúng đấy, thứ tao tìm chính là nó".
"Nhưng Lý Phong à, không ngờ mày tìm được tao nhanh đến thế".
"Cái thứ trong tay mày là đồ ngon đấy".
"Mày có muốn cắn thử miếng không?"
Lúc Hứa Thiên Tứ nói thế, trên mặt anh ta tỏ vẻ khiêu khích.
Lý Phong nhìn quả giống hạt óc chó trong tay, dửng dưng nói.
"Ngay cả trẻ lên ba cũng biết không được phép ăn linh tinh".
"Anh nghĩ cái trò khích tướng cấp thấp như vậy có hiệu quả à?"
Hứa Thiên Tứ chỉ cười không nói, miệng anh ta bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2585769/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.