Tối hôm đó, Khương Trầm Ngư về tới nhà, kể chuyện này với phụ thân và huynh trưởng, Khương Hiếu Thành trợn tròn mắt, kinh hãi nói: “Muội nói gì? Muội và Họa Nguyệt cùng công chúa tới Càn Tây cung thăm Tiết Mính, còn đồng ý giúp nàng ta cứu Tiết Thái?”.
Khương Trầm Ngư gật đầu. Khương Hiếu Thành thiếu chút nữa nhảy dựng lên, phản ứng đầu tiên chính là: “Muội điên rồi à? Muội biết rành rành hoàng thượng bây giờ muốn trừ bỏ tận gốc Tiết gia, muội còn muốn cướp người trong vuốt hổ? Muội chán sống rồi phải không?”.
So với sự kích động của Hiếu Thành, Khương Trọng thâm trầm mưu kế vẫn bình tĩnh hơn nhiều, trầm ngâm nói: “ Trong gia tộc Tiết thị, Tiết Hoài tuy là thần tướng, nhưng tuổi đã già; Tiết Mính tuy là hoàng hậu, nhưng đã bị phế truất; Tiết Hoàng Phi tuy thiện chiến, nhưng chỉ là nghĩa tử…Đúng là chỉ còn lại Tiết Thái. Có điều, tuổi vẫn còn quá nhỏ, khó nói được tương lai a sao. Tạo sao con phải giữ lại huyết mạch của Tiết thị cho bằng được?”.
Khương Trầm Ngư ngẩng đầu, nói rành rọt, dứt khoát hai tiếng: “Lập địch”.
“Lập làm kẻ địch của ai?”.
“Khương gia, Cơ gia, còn có … hoàng thượng”.
Khương Trọng bỗng ngộ ra: “Hóa ra là thế… Con muốn dùng Tiết gia để kiềm chế Cơ gia, không để họ tiếp tục lớn manh?”.
“Chính là thế, trong ba đại thế gia, hễ Tiết gia diệt vong, chỉ còn lại hai nhà Khương, Cơ, cho dù nhìn từ mặt nào, Khương gia chúng ta cũng không phải là đối thủ của Cơ gia, mà hoàng thượng vừa không tín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc/263377/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.