Ngọn đèn lẻ loi nhàn nhạt chiếu sáng khắp phòng, Tiết Mính đương ngồi tụng kinh bên đèn, mắt nhắm như một lão tăng nhập định, không hề có phản ứng khi họ bước vào.
Chiêu Loan đặt làn thức ăn lên bàn, nắm lấy tay nàng, nói: “Biểu tỉ, muội tới thăm tỉ”.
Tiết Mính vẫn gõ mõ như cũ, không trả lời nàng.
Nước mắt Chiêu Loan liền lăn xuống: “Biểu tỉ, muội biết tỉ đã chịu khổ rồi, nơi này lạnh như thế, tỉ mặc áo mỏng như vậy, tay tỉ lạnh lắm… Muội mang bánh hạt dẻ, canh hoa quế ngó sen tỉ thích ăn nhất đến, tỉ còn nhớ không, khi nhỏ muội rấy hay khóc, mỗi lần muội khóc, tỉ lại dùng những món ăn này dỗ muội… Biểu tỉ, tỉ nói gì đi, tỉ đừng làm ngơ với A Loan, A Loan biết hoàng huynh có lỗi với tỉ, nhưng xin tỉ đừng hận lây sang muội, biểu tỉ…”.
Vừa nói, nàng vừa ôm chặt lấu cổ Tiết Mính òa lên nức nở.
Khương Trầm Ngư nghĩ thầm, vị công chúa này tuy được nuông chiều, nhưng lại có tình cảm chân thành ngây thơ, ngẫm ra lại là người không biết đóng kịch nhất trong hoàng cung, nhưng chính vì sự chân thật hiếm có này mới càng cảm động lòng người.
Quả nhiên, Tiết Mính tuy vẫn không nói gì nhưng ánh mắt sáng lên rồi trở nên bi thương.
“Biểu tỉ, A Loan thấp cổ bé họng, chẳng giúp nổi gì, chỉ có thể lén đến thăm tỉ, mang cho tỉ chút đồ ăn, tỉ còn muốn ăn gì, dùng gì, cứ nói với muội, lần sau đến muội sẽ mang cho tỉ”. Chiêu Loan lau nước mắt, quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc/263376/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.