Tạ Phồn Y cười nhạt: "Được thôi, nếu có việc cần thì đến tìm ta. Chúng ta đi." Nói xong nàng ta dẫn theo nhóm người bỏ đi.
Thấy Tạ Phồn Y đã bước lên bậc thang vào điện, Hội Uý mới rút đầu lại, buông Tạ Trường Yến ra.
Tạ Trường Yến ngồi ngay ngắn dậy.
Hội Uý quận chúa trừng mắt nhìn nàng: "Là ngươi đánh ngất ta rồi đưa vào cung à?"
Tạ Trường Yến xoa xoa lưng, đáp: "Ta có thể giải thích..."
"Ai rảnh nghe ngươi giải thích? Món nợ này để sau rồi tính với ngươi, trước mắt ngươi giúp ta việc này!"
Tạ Trường Yến sững người, sau đó thấy Hội Uý nhích đến gần, thấp giọng hỏi: "Tam tỷ tỷ kia của ngươi không phải người tốt đúng không?"
Nên đáp thế nào nhỉ?
"Nàng ta mất tích bảy năm, đột nhiên trở lại, hoàng đế biểu ca vừa gặp lại nàng ta thì mê mẩn đến thần hồn điên đảo, bảo sao nghe vậy... Tốt xấu gì ngươi cũng là vị hôn thê cũ của biểu ca, ngươi cũng biết đó, huynh ấy không phải loại người biết dỗ con gái, nghe lời, phụng tùng người khác như thế."
Phải thừa nhận rằng, ở điểm này Hội Uý quận chúa nói rất đúng.
"Hạc Công còn đâm biểu ca một kiếm, từ sau đó biểu ca phải dưỡng bệnh, tấu thư giao cả cho ả kia phê giúp. Mấy lần ta dẫn thái y đến xem bệnh cho biểu ca mà nàng ta cứ ngăn cản không cho vào." Mặt Hội Uý nghiêm túc nói, "Nên ta nghi ngờ hoàng đế biểu ca trúng tà rồi, bị ả kia dùng tà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc-thuc-yen/3332119/quyen-3-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.