Nhưng tiếc là thể lực hắn quá tốt, sốt cao nằm liệt giường bảy ngày, sau khi khỏi hẳn vẫn có thể nói chuyện nhưng nhả chữ không rõ, phải nói từng âm từng âm một.
Đối với một người thích nói chuyện như hắn thì đây quả là cực hình đáng sợ nhất trên đời.
Hắn ép mình im lặng.
Ép mình nhẫn nại.
Ép mình đừng phạm phải cấm kỵ.
Cuối cùng biến thành người mà Tạ Trường Yến nhìn thấy bây giờ. Rõ ràng trong mắt hắn có muôn vàn cảm xúc nhưng không thể biểu đạt, cũng không thể nói cho sảng khoái.
"Huynh ấy không hận cha ngài sao?" Sau khi nghe xong, Tạ Trường Yến hỏi.
Phong Tiểu Nhã nhìn nàng, mùa hè nóng bức mà ánh mắt y lạnh như băng: "Sát thủ của Như Ý Môn, trung thành đặt lên hàng đầu. Bọn họ vĩnh viễn không bao giờ oán hận chủ nhân."
Khi đó, Chương Hoa chèo thuyền mệt rồi, nhân giờ cơm đi vào nghỉ ngơi giây lát, nghe thế thì chen vào một câu: "Bọn họ đã sớm quen với mọi sự nhẫn nhục chịu đựng, không hiểu thế nào là có được, thế nào là giành giật, đương nhiên cũng không có oán hận."
Tạ Trường Yến nghe mà sợ hãi.
Phong Tiểu Nhã nói tiếp: "Với võ công của Bất Ly Bất Khí, đáng lẽ có thể vào Ngũ Bảo, trở thành đệ tử chính thức của Như Ý phu nhân. Nhưng trong quá trình huấn luyện, tính cách họ quá ngoan ngoãn nên cuối cùng vào Kim Môn."
Đệ tử Ngân Môn phụ trách nhiệm vụ bên ngoài, còn đệ tử Kim Môn ở lại bảo vệ an toàn trong môn phái. Vì người mua là Phong Nhạc Thiên, thân phận quá đặc biệt nên Như Ý phu nhân quyết định chọn hai đệ tử mới từ Kim Môn, định vịn vào Phong gia.
Quy tắc của Như Ý Môn hiện rõ từng chút một qua từng chi tiết như thế. Mà biết càng nhiều càng kinh tâm động phách, cũng càng thương cảm cho Thu Khương.
Thân thủ như Mạnh Bất Ly mà chỉ là đệ tử Kim Môn, Thu Khương là Mã Não, một trong những đệ tử mạnh nhất Thất Bảo, nghe nói được bồi dưỡng để trở thành Như Ý phu nhân đời tiếp theo. Nàng xuất sắc bao nhiêu thì cũng gian nan bấy nhiêu.
Cũng chỉ có một cô gái thế này mới khiến người như Phong Tiểu Nhã nhớ nhung quyến luyến, yêu hận khó phân, khắc cốt ghi tâm...
Tạ Trường Yến thu lại suy nghĩ linh tinh của mình, trở về chuyện của Mạnh Bất Ly. Nàng nhớ Phong Tiểu Nhã từng nói sau khi biết tin nàng bị bắt cóc, Mạnh Bất Ly rất áy náy, hứa với bệ hạ rằng khi nào tìm được nàng rồi sẽ tự sát tạ tội. Bây giờ hắn còn ý nghĩ này không?
Nghĩ vậy, Tạ Trường Yến bỗng dừng bước, quay đầu nhìn Mạnh Bất Ly.
Có được người bảo vệ thế này khiến người ta rất yên tâm. Nhưng nếu như cảm giác an tâm này đổi lấy từ việc bị người róc xương, diệt nhân tính, vậy thì nói xem người được bảo vệ làm sao chịu được đây?
"Ta là người rất ngốc..." Tạ Trường Yến nhìn hắn, "Ngớ nga ngớ ngẩn, hiểu chuyện quá trễ, tính cách thì lười nhác. Ta chỉ biết huynh vẫn luôn ở bên bảo vệ ta nhưng chưa bao giờ nghĩ mình dựa vào đâu mà thản nhiên hưởng thụ một sự bảo vệ như thế..."
Đôi mắt Mạnh Bất Ly lộ ra vẻ khó hiểu.
Tạ Trường Yến nghĩ, không thể nói sâu hơn, nói quá sâu xa hắn nghe không hiểu. Nhưng nghĩ thông điều này càng làm nàng thấy bi ai.
Nàng đặt tay lên vai Mạnh Bất Ly, "Tóm lại... Ta sẽ cố gắng biến mình trở nên tốt hơn, tốt như mèo vàng vậy, mà huynh cũng vì yêu mến ta, tôn kính ta mà xuất phát từ nội tâm muốn bảo vệ ta. Đến khi đó, huynh sẽ không phải để tâm một lần sơ sót nho nhỏ, không cần quan tâm là mệnh lệnh của ai, bởi vì huynh đang làm chuyện mà mình thật sự muốn làm. Thầy từng nói với ta thế này, con người chỉ khi được làm chuyện mình thích mới thật sự cảm thấy vui vẻ. Chỉ khi vui vẻ đi làm chuyện mình thích thì mới có thể làm thật tốt nó. Tương lai còn dài, chớ dễ dàng buông lời bàn sinh tử Mạnh huynh à."
Mạnh Bất Ly im lặng nhìn nàng. Hắn không giống Chương Hoa và Phong Tiểu Nhã, khi Chương Hoa và Phong Tiểu Nhã nhìn ngươi, ngươi hoàn toàn không hiểu được ánh mắt của họ. Nhưng Mạnh Bất Ly thì khác, ánh mắt hắn trong trẻo không hề giả tạo và đề phòng, Tạ Trường Yến dễ dàng nhìn ra sự kinh ngạc, hoang mang, cảm động, bi thương... và nhiều hơn hết là hoảng sợ trong đôi mắt hắn.
Hắn nghe hiểu rồi. Nhưng trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện này, thế nên hắn sợ hãi theo bản năng.
Tạ Trường Yến vỗ vỗ vai hắn, định dành cho hắn chút ấm áp thì một giọng nói phá hoại vang lên sau lưng: "Ta chưa hề nói vậy nhé!"
Tạ Trường Yến đỡ trán nhưng trong lòng không giấu nổi niềm vui, quay người nhìn kẻ phá hoại kia: "Thầy! Lâu rồi không gặp! Con nhớ thầy lắm!"
Người thầy này đương nhiên là Công Thâu Oa.
Chỉ mới một năm không gặp mà bên hai mép tóc mai của Công Thâu Oa đã mọc ra mấy sợi bạc.
"Thầy, sao thầy già đi nhiều thế?"
"Ăn nói bậy bạ!" Công Thâu Oa xụ mặt, lập tức móc gương ra soi. Đây cũng là điều mà Tạ Trường Yến chưa thể lý giải nổi. Một thế ngoại cao nhân không kết hôn không sinh con như ngài thì tại sao phải để ý dung mạo của mình đến thế?
"Thầy, thầy tìm đâu ra tấm gương quý này vậy?" Tạ Trường Yến nhác thấy mặt gương thuỷ ngân, định cầm lấy xem kỹ thì Công Thâu Oa đã nhét gương vào tay áo, keo kiệt không cho nàng xem còn làm mặt khó chịu hỏi: "Ngươi quay về làm gì?"
"Chuyện kể ra thì dài, để ta nói ngắn gọn thôi." Tạ Trường Yến nhìn xung quanh, không thấy có đệ tử khác ở đây bèn nói, "Bọn ta rơi vào bẫy ở Trình quốc, hiện tại bệ hạ ở trong cung kia là giả, bệ hạ thật theo ta trở về rồi nhưng đang mất liên lạc... Không biết ta nói vậy ngài có hiểu được không?"
Công Thâu Oa phì cười: "Thì chẳng phải là chim ngói âm mưu hại chim yến, hòng chiếm tổ chim yến, kết quả chim yến mạng lớn không chết, quay về giành lại tổ của mình sao?"
Tạ Trường Yến ngỡ ngàng: "Ngài biết hết rồi à!"
"Thế nên ta mới hỏi ngươi quay về làm cái gì?"
"Tất nhiên là về giúp..." Tạ Trường Yến khựng lại, mặt biến sắc, nhìn chằm chằm Công Thâu Oa, "Ngài biết bệ hạ trong cung là giả? Ngài gặp y rồi? Vả lại... không có ý định vạch trần y, thậm chí còn làm việc cho y?"
Là câu hỏi nhưng đều hỏi bằng giọng điệu khẳng định.
Công Thâu Oa thản nhiên đáp: "Đó là đương nhiên!"
"Tại sao?"
"Lão Yến Tử muốn làm chuyện lớn, khiến sinh linh đồ thán. Chim ngói thì chịu giữ thái bình cho cái tổ nhỏ của mình. Chỉ cần Cầu Lỗ Quán còn vững vàng, có thể tiếp tục làm việc thì người ngồi trên long ỷ là ai có liên quan gì tới ta?"
Tạ Trường Yến bỏ ngay ý định thuyết phục hắn, nói: "Vậy ngài cho ta một đôi giày có giấu ám khí, một chiếc nhẫn có giấu kim độc, mấy que lửa xanh đã cải tiến, à còn bản đồ Ngọc Kinh mới nhất nữa..." Nàng nói một hơi hơn mười mấy món đồ.
Vết sẹo trên mặt Công Thâu Oa bắt đầu méo mó: "Sao ngươi không gom hết Cầu Lỗ Quán đi luôn đi?"
"Có cho hay không?"
Công Thâu Oa há há mồm định đáp không nhưng chạm phải ánh mắt của Tạ Trường Yến, cuối cùng hắn đành sầm mặt quay người đi dẫn đường.
Mạnh Bất Ly tự giác đứng yên. Phòng của Công Thâu Oa không cho phép người ngoài tự tiện ra vào.
Mới bước hai bước, Công Thâu Oa chợt dừng lại cởi đôi guốc gỗ của mình ra, chân trần đạp lên mặt sàn sạch sẽ, đồng thời vứt lại một câu: "Mang vào, chớ hòng làm bẩn sàn của ta."
Ngoài kia thì y như cái chuồng chó nhưng bước vào địa bàn của Công Thâu Oa thì tất cả sạch sẽ ngăn nắp đâu vào đó.
Tạ Trường Yến nhìn đôi guốc gỗ hắn để lại, rồi nhìn xuống bàn chân lắm bùn đất của mình, mắt đỏ hoe.
"Ngươi bớt giùm đi, ta ghét nhất con gái khóc." Công Thâu Oa đang sải bước dài đằng trước lạnh lùng nói.
Tạ Trường Yến mang guốc vào, nén nước mắt, cũng học theo hắn sải bước dài, vừa đi vừa nói: "Ta lấy xong đồ là đi liền, còn phải tìm bệ hạ nữa, không có thời gian đâu mà khóc."
Trong mắt Công Thâu Oa lướt qua một tia thương xót nhưng Tạ Trường Yến đi phía sau nên không hề trông thấy.
Sau khi vào phòng, Tạ Trường Yến nhanh chóng tìm đủ những món mình cần, còn tiện tay thó thêm vài món. Công Thâu Oa đứng từ xa nhìn, không hề ngăn cản.
Tiện đó, Tạ Trường Yến lấy luôn y phục của hắn mặc vào, Công Thâu Oa cũng không ngăn cản.
Khi Tạ Trường Yến mở cửa chuẩn bị đi ra, Công Thâu Oa chợt lên tiếng: "Trường Yến."
"Sao đó?"
"Người nắm trong tay quyền sinh sát rất đáng sợ."
Đây là lần thứ hai hắn nói câu này. Tạ Trường Yến ngẩn người rồi quay lại, nghiêm túc nhìn hắn.
"Ngươi và Lão Yến Tử, thật ra không phải người chung đường."
Tim Tạ Trường Yến đập thình thịch. Có phải thầy biết chuyện gì không? Ngài ấy biết chuyện gì rồi?
"Vòng xoáy danh lợi không thích hợp với ngươi. Ngươi có thiên phú, lại có duyên sư đồ với ta, tại sao không chịu ở lại chỗ vi sư?" Đây là những gì Công Thâu Oa nói.
Tạ Trường Yến hiểu rồi. Những lời Công Thâu Oa không nói ra là: tại sao ngươi phải cuốn vào tranh đấu vương quyền? Tại sao kiên định lựa chọn Chương Hoa? Người đấu với Chương Hoa hiện tại là Tạ Phồn Y, có khi là cả Tạ gia, ngươi thân là con gái Tạ gia, bị kẹt ở giữa không đau khổ sao? Đến chỗ của thầy, làm một người qua đường trên thế gian, quang minh lỗi lạc, lưu danh sử sách, không tốt sao?
Phải đó, như vậy tốt biết mấy, không cần trở mặt với tỷ tỷ, không cần lo lắng an nguy của gia tộc, không cần lặn lội dưới nước cả canh giờ, không cần trôi dạt trên biển khơi chịu đói mười mấy ngày...
Những vất vả khổ sở phải chịu của nàng đều bắt nguồn từ việc ở bên cạnh Chương Hoa.
Chỉ cần nàng vứt bỏ Chương Hoa thì sẽ được an toàn, thoải mái. Huống chi nàng còn có Công Thâu Oa, có thể hưởng thụ những thứ tốt nhất trên đời, có lẽ nàng còn có thể để lại tên mình trên dòng sông lịch sử dài đằng đẵng này.
Vương quyền bá nghiệp, công danh lợi lộc, cuối cùng cũng không địch nổi một thanh thước của Lỗ Ban sư tổ sư.
Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà...
"Ta thích Chương Hoa." Tạ Trường Yến cố nở nụ cười với Công Thâu Oa, "Người mình thích gặp nguy hiểm, sao có thể khoanh tay đứng nhìn?"
Công Thâu Oa chậm rãi nói: "Có thể hắn không xứng để ngươi yêu thích đến thế."
Bấy giờ, Tạ Trường Yến cười: "Thầy à, trời tạo vật ắt phải tính toán, nhưng làm người ấy mà, mẹ ta nói rồi, đời người được mất được mất, chuyện gì cũng tính kế, làm sao có thể tính cho hết? Vậy nên, tiểu cô nương ta chỉ phụ trách thích, không phụ trách tính toán." Dứt lời, nàng mang guốc gỗ của hắn đi ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]