Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Ra khỏi cổng thành Khai Nguyên chính là rừng Vạn Dục.
Ban đầu chỉ thấy lác đác vài cây, phần lớn là cây non mới trồng, càng đi vào sâu càng nhiều cây xanh, phóng tầm mắt ra xa không nhìn thấy điểm cuối.
Chuyến này đi ngoài Trịnh thị và hai nữ tì ra còn có một người hầu Phong Tiểu Nhã phái tới. Hắn là một trong những người khiêng cán tre, tên là Mạnh Bất Ly, nghe nói còn một người khác tên Tiêu Bất Khí(*).
(*) Bất ly bất khí: không xa không rời.
Người tên Mạnh Bất Ly này tuổi khoảng ba mươi, người cao gầy, trầm mặc ít nói, cả quãng đường chỉ chuyên tâm đánh xe không nói lời nào.
Trước rừng dựng một tấm bia, Tạ Trường Yến nhìn thấy trên bia ngoài cái tên Vạn Dục còn một hàng chữ nhỏ: “Kế cho một năm chi bằng trồng lúa; kế cho mười năm chi bằng trồng cây; kế cho cả đời chi bằng trồng người(*). Kế cho ngàn năm, có chăng là người hay cây?”
(*) Lấy từ câu “mười năm trồng cây, trăm năm trồng người” của Quản Trọng.
Tạ Trường Yến hỏi Mạnh Bất Ly: “Khu rừng này không phải trời sinh mà là nhân tạo?”
“Phải.”
“Lúc nào? Do ai trồng?”
“Thái thượng hoàng.”
Tạ Trường Yến đảo mắt: “Một mình thái thượng hoàng có thể trồng ra khu rừng rộng lớn thế này à?”
Mạnh Bất Ly lưỡng lự nửa ngày trời sau đó mới nặn ra mấy chữ: “Hợp sức quần thần.”
Tạ Trường Yến phì cười, buông rèm xe xuống: “Đa tạ, đi tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc-thuc-yen/2571843/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.