Thu Khương lấy chụp mâm ra đặt sang bên cạnh, nói: "Tiểu nữ chuyên làm đồ chay, bá mẫu đi đường vất vả, e là nghỉ ngơi không được bao nhiêu, bát cháo Phục thần này giúp an thần ngủ ngon đấy ạ."
Một bát cháo trắng đầy ắp, màu sắc như sữa tươi, thơm mùi long diên hương, ăn với táo và mạch môn (*),màu xanh xanh đỏ đỏ điểm xuyến làm nổi bật lên những hạt cháo trắng tinh.
(*) Mạch môn là một vị thuốc Đông y.
Trịnh thị chần chừ một lúc, không tiện từ chối bèn bưng bát lên nếm thử. Ăn thử một chén, ánh mắt bà đầy vẻ kinh ngạc: "Cô nương tay nghề khéo thật!"
Thu Khương mím môi cười: "Bá mẫu thích là con yên lòng rồi."
Tạ Trường Yến bỗng đứng dậy nói: "Con ăn no rồi. Cô đi theo ta." Sau đó lập tức kéo nàng ấy đi, cách xa Trịnh thị.
Thu Khương bị kéo ra khỏi phòng, vừa đi vừa cười: "Ái chà chà, làm gì thế này?"
"Cô muốn trốn muốn tránh muốn đồng hành gì mặc cô, nhưng mà, không được quấy rối mẹ ta!" Đây là giới hạn cuối cùng của nàng.
"Ngươi gọi lấy lòng là quấy rối hả?"
"Ai mà biết được cô bỏ thứ gì trong cháo?"
Mặt Thu Khương sầm xuống, nghiêm túc nói: "Ngươi có thể nghi ngờ nhân phẩm của ta nhưng không thể nghi ngờ tay nghề của ta. Một hạt gạo cần bảy gánh nước, sao dám bất kính với thức ăn?"
Tạ Trường Yến sững người.
Thu Khương vươn bàn tay thon dài như ngọc ra, quơ quơ trước mặt nàng: "Huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc-thuc-yen/2571768/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.