Chương trước
Chương sau
Tạ Trường Yến nhớ lại câu nói của Tạ Tri Vi, cả người không khỏi run rẩy.

Là ai? Là ai âm thầm thao túng tất cả trong bóng tối?

Mục đích của đối phương là gì?

Mười lăm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đối phương giết người diệt khẩu một cách thần không biết quỷ không hay như vậy thì tại sao không giết mình luôn đi? Hay là, mục đích của bọn chúng là muốn nàng nhìn thấy, mượn chuyện này để đẩy chuyện xưa bị chôn vùi của mười lăm năm trước ra trước mặt nàng?

Tạ Trường Yến thở gấp, đầu óc xoay chuyển liên hồi.

"Nhìn không ra nước cờ của đối thủ, đợi. Nhìn ra nước cờ của đối thủ, càng phải đợi."

"Đừng nóng lòng vạch trần, đừng gấp gáp hồi đáp, đừng để đối phương biết con đã phát hiện ra rồi."

"Người không giỏi tài mưu lược như con thì chỉ có thể đợi thời cơ chín muồi mới có tia hy vọng giành chiến thắng."

Tạ Trường Yến nghiến răng nhìn mặt biển đen như mực trong đêm, rồi bỗng nhiên tung người nhảy xuống.

"Không hay rồi! Tạ tiểu thư nhảy biển tự tử rồi!"

Trên boong thuyền, các thuyền phu hoảng loạn hô lên.

Tạ Trường Yến nhanh chóng được thuyền phu giỏi bơi lội cứu lên. Nàng không sao, chỉ ướt đẫm toàn thân thôi.

Nhưng mà, trên thuyền không có phụ nữ, Tạ Trường Yến lại cứ trong trạng thái thất thần không thể tự xử lý cho mình, chuyện phái ai chăm sóc nàng trở thành vấn đề lớn.

Hồ Trí Nhân dặn dò A Thành: "Mau đi truyền hai tì nữ lanh lợi tới đây."

A Thành hớt hải chạy đi.

Song, đêm khuya lạnh căm, nếu không kịp thời tắm rửa thay đồ thì sợ rằng sẽ đổ bệnh. A Thành đi rồi về thế nào cũng phải mất một tuần trà, làm sao đây?

Hồ Trí Nhân đang khó xử thì thấy Mạnh Bất Ly ôm một thùng nước nóng đi về phía khoang thuyền của Tạ Trường Yến.

Hắn vội bước qua ngăn lại: "Từ đã! Ngươi muốn làm gì hả?"

"Hầu hạ, tắm rửa."

"Cái gì? Không được! Ngươi một nam tử tráng niên sao có thể hầu hạ cô nương tắm rửa chứ?"

Mạnh Bất Ly làm thinh một hồi rồi bỏ thùng nước xuống, kéo Hồ Trí Nhân qua một bên.

"Thế này đi, ta đi khuyên thử Trường Yến, để nàng ấy lấy lại tinh thần..." Hồ Trí Nhân đương nói thì Mạnh Bất Ly cởi quần ra, lời hắn nghẹn lại trong cổ họng.

Mạnh Bất Ly cho hắn xem thứ cần xem xong thì thản nhiên buộc quần lại. Lần này, hắn nhấc thùng nước lên đi vào phòng, Hồ Trí Nhân không ngăn cản nữa.

Cửa khoang đóng lại.

Hồ Trí Nhân đập nhẹ đầu lên vách thuyền, bịt mắt mình lại lầm bầm nói: "Sắp đau mắt hột tới nơi... cũng chả trách Yên vương yên tâm để hắn theo Trường Yến, thì ra hắn là... "

Trong khoang, Tạ Trường Yến ngồi ngã trên giường như người mất hồn.

Từ lúc được cứu lên nàng chưa mở miệng nói lời nào.

Mạnh Bất Ly bước vào, đặt thùng nước xuống, thử nhiệt độ nước rồi đi qua kéo nàng lên. Sự bình thản khi đối mặt với Hồ Trí Nhân lúc nãy chẳng còn, hắn do dự hồi lâu rồi xé một miếng vải trên áo xuống, bịt lên mắt mình.

Sau đó hắn giơ tay ra với Tạ Trường Yến, lần mò cởi y phục nàng.

"Huynh cũng cho rằng ta muốn tự sát?" Tạ Trường Yến đột nhiên cất tiếng.

Mạnh Bất Ly giật mình trượt tay, chạm vào nơi không nên chạm, mặt hắn lập tức đỏ tới mang tai.

Hắn lúng túng cởi vải che mắt xuống, trông thấy đôi mắt tỉnh táo của Tạ Trường Yến đang nhìn mình, nào đâu còn dáng vẻ mất hồn.

Tạ Trường Yến bật cười, đặt tay lên môi, ra dấu im lặng với hắn.

Bấy giờ Mạnh Bất Ly mới phản ứng kịp. Hắn nhớ ra lúc ở Tri Chỉ Cư, có một lần Tạ Trường Yến cũng như vậy. Nàng giả vờ rơi xuống hồ băng, sau đó lẳng lặng chuồn mất, đi thăm dò Tử Tiêu Quán. Tất nhiên, sau này hắn mới biết chuyện, nhưng kể từ khi đó, hắn biết tâm cơ của cô gái này không thua gì chủ nhân cũ của hắn.

Tạ Trường Yến nghịch nước trong thùng, thấp giọng nói: "Nếu hung thủ còn trên thuyền, huynh có phát hiện ra không?"

Mạnh Bất Ly nghĩ ngợi rồi đáp: "Trong năm trượng."

Ý là trong vòng năm trượng, nếu có người mai phục hắn sẽ phát giác ra.

Như vậy đủ rồi nhưng để đề phòng vạn nhất, Tạ Trường Yến quyết định tiến hành cả hai phương án. Nàng cởi quần áo ra, bước vào thùng.

Mạnh Bất Ly hú hồn, vội vàng quay người đi. Nghe tiếng nước vang lên sau lưng, lỗ tai còn đỏ ửng của hắn như sắp ứa máu. Lúc này hắn vô cùng nhớ mèo vàng, muốn xoa xoa lớp lông bóng mượt mềm mại của nó để tránh sự ngượng ngùng này.

Thế mà Tạ Trường Yến thản nhiên như không. Hoặc nói cách khác, nàng vốn không quan tâm hành vi này làm khổ Mạnh Bất Ly tới mức nào. Trái tim nàng như thùng nước nóng khói bay nghi ngút này vậy, đốt cháy mọi sức sống, cho dù kết cục cuối cùng đã định là nguội lạnh.

"Ta có một chuyện muốn nhờ, mong huynh đồng ý." Trong tiếng nước lách tách, giọng Tạ Trường Yến nhẹ nhàng vang lên.

Mạnh Bất Ly có một dự cảm chẳng lành. Lần nào Tạ Trường Yến tìm hắn giúp cũng không phải chuyện tốt lành gì.

"Ta biết huynh vẫn luôn báo cáo hành trình của ta với bệ hạ. Vậy, bức tấu thư tiếp theo, xin huynh giúp ta chuyển lời với ngài ấy, ta sẽ ngồi thuyền từ kênh đào Ngọc Tân về kinh."

Mạnh Bất Ly bất ngờ, quay sang nhìn nét mặt nàng nhưng chực nhớ nàng đang tắm nên vội vàng quay đi.

"Ta sẽ dừng chân ở rừng Vạn Dục, xin ngài ấy hãy đến gặp ta một chuyến. Đa tạ."

Mạnh Bất Ly đợi thêm một lát mà không thấy Tạ Trường Yến nói gì. Nàng tự lau người rồi mặc lại quần áo.

Đến khi Mạnh Bất Ly quay đầu lại thì đã không còn nhìn ra bất cứ biểu cảm gì trên mặt nàng.

Nàng xoá bỏ mọi cảm xúc bi phẫn, đau khổ và mệt mỏi, khoác lên bộ áo giáp vững chắc mà ưu nhã, tiếp tục tiến bước với một phong thái hoàn toàn mới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.