Như Ý vẫn luôn rất muốn gặp Tiết Thái, kể từ lúc hắn nghe đến cái tên này, nhưng ngày Tiết Thái đi sứ Yên quốc, hắn lại không có mặt. Thế nên nỗi mong đợi trong lòng biến thành đố kỵ và hối hận. Bệ hạ còn chẳng tặng ngọc Băng Ly cho Tạ Trường Yến kìa, thế mà lại tặng cho một thằng nhóc nước khác, lý nào lại thế?
Thêm cả những cung nữ thái giám từng gặp Tiết Thái đều khen ngợi hắn hết lời, điều này càng làm Như Ý bất mãn hơn. Thằng nhóc con, dù cho có thông minh xinh đẹp cỡ nào cũng đâu đời nào vượt mặt được Hạc Công.
Hạc Công mới là nhân vật phong lưu đệ nhất trong lòng Như Ý. Một người đã vác thân bệnh mà còn nhiều thê thiếp như thế, quả là đàn ông nhất trong những người đàn ông!
Thế là, sau khi Chương Hoa xác định người đến là Tiết Thái, Như Ý cố mở to mắt để nhìn cho thật rõ, thật lâu, nhìn xem dung mạo vị Băng Ly công tử này.
Nhưng, người hắn nhìn thấy là một đứa nhỏ gầy guộc như bộ xương khô.
Chiếc áo gai bạc màu khoác trên người hắn giống như tấm bao bố trùm lên một thân tre, quá thô kệch, từ thô kệch mà thành xấu, nào đâu còn chút phong hoa.
Hắn bước đến trước bình phong của Chương Hoa, đứng im, vén áo quỳ xuống, "Bích quốc Tiết Thái bái kiến Yên vương bệ hạ."
Như Ý khịt mũi nói: "Hoá ra hắn là Tiết Thái à, trước nay ta nghe nói còn tưởng là nhân vật tài giỏi gì, chẳng ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc-thuc-yen/2571707/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.