Trạch Nhiên Nhiênđiều chỉnh lại cảm xúc của bản thân. Sau khi thay đồ ngủ của khách sạn,cô liền bước ra ngoài. Phòng ốc vắng tanh, có lẽ anh đã vào thư phòng.Đôi mắt của cô sưng lên, hằn những vết đỏ do khóc nhiều.
Khẽ cắnrăng, cô quay người đi ra cửa phòng. Bộ dạng này mà bước ra hẳn sẽ khiến mọi người bàn tán. Chiếc váy lụa dài tới đầu gối, sợi dây thắt nganglưng được buộc lại gọn gàng.
“Đi đâu?”
Bàn tay đang nắm vặn cửa của cô run lên, cơ thể cứng đờ.
“Em...đi hóng gió”
Trịnh Thiên Vỹ tựa lưng vào cửa thư phòng, hai tay khoanh trước ngực chế giễu nhìn cô
“Hóng gió ? Bộ dạng này?”
Trạch Nhiên Nhiên không nói gì, mở cửa. Sắc mặt Trịnh Thiên Vỹ lạnh lại, anh thẳng người nhìn cô
“Cho em đi rồi?”
Cơ thể cô run rẩy, chính là...nhất thời không biết phải làm thế nào. Anhtừ lúc nào đã đứng sau lưng cô, bờ ngực rắn chắc ép lấy cô, vươn taykhóa cửa phòng.
Xoay lại gương mặt nhỏ nhắn của cô, lời nói đe dọa bật ra từ cổ họng
“Em nên nghe lời 1 chút cho tôi, đừng khiến tôi phải tức giận, biết chưa?”
Thấy nét mặt cô hoảng loạn, Trịnh Thiên Vỹ thả lỏng, nở nụ cười, bàn tay vỗ lên gò má hồng của cô
“Ngoan nhé,ngủ sớm mai còn đi học”
Trạch Nhiên Nhiên bấu lấy ván gỗ màu nâu sạm sau lưng, cõi lòng tràn đầy sợhãi. Người đàn ông này, anh ta dần trở nên đáng sợ...rất đáng sợ.
Sau khi anh đi, cô liền bước vào phòng. Khóa lại trái cửa, cô thẩn thở ngã người lên giường.
Xúc cảm mềm mại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-oai-huong/1490380/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.