Lời nói ám muội như vậy phát ra từ miệng anh, khiến cô đỏ mặt, hơi thở thậm chí có chút hoảng loạn.
Anh nhìn thấy dáng vẻ của cô, liền buồn cười, đứng dậy đi về phòng.
Khoảng năm phút sau, trong phòng vang lên tiếng xả vòi nước, chắc là anh đi tắm.
Trạch Nhiên Nhiên đứng dậy tham quan 1 vòng căn hộ. Kết cấu mỗi nơi trongphòng đều đơn giản nhưng lại rất tiện nghi. Cách trang trí không cầu kì, lấy màu đen làm chủ đạo. Cô biết, anh rất cẩn thận trong việc chọnphòng, bởi vì anh yêu thích Kiến trúc, nên anh muốn không gian sống củabản thân phải thật hài hòa.
Cô đang nghiên cứu ngôi nhà, bỗng dưng tiếng nói vọng từ nhà tắm ra
“Nhiên Nhiên”
Cô giật mình, vội lật đật chạy vào phòng.
“Lấy giúp anh cái khăn”
“....”
Cô lục lọi tủ quần áo của anh, trong lúc vô tình có vật nhẹ nhàng rơixuống. Trạch Nhiên Nhiên định đứng dậy, nhưng khi thấy vật đó thì bỗngthẫn thờ.
Đó là...một nhành hoa oải hương khô
Đã rất lâu, cô còn tưởng anh đã vứt nó...
Trạch Nhiên Nhiên nhớ về nơi ký ức...là lúc cô tám tuổi
“Anh”
Trịnh Thiên Vỹ đang đọc sách nhíu mi nhìn cô bé đang lon ton chạy về phía mình.
Cô bé cười tươi để lộ cái răng khểnh, bàn tay mập mạp huơ huơ trước mặt anh
“Anh à, anh xem đẹp không?”
Nhành oải hương màu tím kiêu sa, còn vương vấn chút hương thơm nhè nhẹ.
“Em cho anh”
Cô cố leo lên cái ghế cao bên cạnh anh. Trịnh Thiên Vỹ buồn cười nhìn bé con.
Cuối người bế cô lên.
“Anh, đẹp không?”
Anh nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-oai-huong/1490379/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.