Trời còn chưa sáng, cuộn mình trong lòng Hoa Ngạo Kiết, Hoa Nguyệt Ngân liền chậm rãi mở đôi mắt lưu quang tràn đầy, nhẹ nhàng muốn tránh khỏi Hoa Ngạo Kiết ôm ấp, lại bị hắn ôm càng chặt.
“Làm sao vậy, Ngân Nhi?” Bị đánh thức, Hoa Ngạo Kiết nhẹ nhàng hôn một cái lên đỉnh tóc của y.
“Đau.” Hạ thân truyền đến từng trận đau đớn cùng với phần eo truyền đến đau nhức, làm cho Hoa Nguyệt Ngân khẽ nhíu mày.
“Thực xin lỗi, làm đau ngươi .” Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bé tinh xảo tuyệt mỹ, đáy mắt là tràn đầy ôn nhuyễn sủng nịch cùng đau lòng, “Tối hôm qua giúp ngươi thoa dược, rất là sưng, cần tuyên thái y đến xem qua không?”
“Không cần.” Hoa Nguyệt Ngân kiên quyết lắc lắc đầu, mặt nhất thời hồng nhưng quả cà chua.
Nơi tư mật vậy, như thế nào có thể để ngoại nhân nhìn thấy? Phụ hoàng là ngu ngốc. Hoa Nguyệt Ngân không khỏi trong lòng oán giận, rồi lại ngượng ngùng không nói ra.
“Ngân Nhi đêm qua vì sao uống rượu?” Nếu nói là bị kẻ dở hơi Lãnh Thiên Vũ kia dụ dỗ, hắn cũng không tin tưởng. Cá tính tiểu tử kia hắn hiểu nhất, trừ phi chính y nghĩ muốn uống, nếu không không ai làm gì được y.
“Y Lan.”
“Y Lan?” Cái tên đã lâu, là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng tiểu gia hỏa, cũng là cây kim vĩnh viễn không thể hủy diệt trong lòng hắn. Hắn hiểu được địa vị chủ nhân cái tên này trong lòng tiểu tử kia, cho dù để lại cho tiểu tử kia chỉ có thương tổn, tiểu tử kia vẫn là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-nguyet-ngan/1582338/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.