“Tương Dực bái kiến ba vị bệ hạ.” Tương Dực liễm mi mỉm cười, hướng ba người cúi người thật thấp chào hỏi, độ cung thành khẩn, tư thế tuyệt đẹp vô cùng.
“Tây Tương thái tử không cần đa lễ.” Nói chuyện không phải ai khác, đúng là Hoa Ngạo Kiết. Tuy nói Tương Dực tham kiến là ba vị quân vương, nhưng ở Nam Hiên quốc, Hoa Ngạo Kiết là chủ, các quân vương đều là khách, y theo nguyên tắc khách tùy chủ, quyền lên tiếng cũng rất tự nhiên rơi xuống trên người hắn.
“Tạ ơn Nam Hiên vương.” Tương Dực lại hướng ba người cúi người thật thấp, nói: “Phụ hoàng thân thể bệnh nhẹ, không thể đến gặp, đặc biệt mệnh Tương Dực hướng ba vị bệ hạ thỉnh tội đưa lên một tiết mục, đại biểu xin lỗi.”
“Tây Tương Vương thật sự là quá khách khí, không biết có truyền ngự y xem qua?”
“Tạ ơn Nam Hiên vương quan tâm, đã truyền qua.”
“Ngự y nói như thế nào?”
“Hồi Nam Hiên vương, ngự y nói, phụ hoàng chỉ là hàn khí xâm lấn, ngẫu cảm phong hàn mà thôi, uống mấy thang dược liền khỏi hẳn.”
“Vậy là tốt rồi. Thái tử cũng thỉnh nhập tòa đi.”
“Tạ ơn Nam Hiên vương.” Khi Tương Dực nhập tòa, giống như có chút gì đó nhẹ nhàng tinh tế như tuyết rơi từ bầu trời bay xuống.
Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp yểu điệu cùng với hoa rơi đầy trời chậm rãi hạ xuống, còn không kịp kinh hô ra tiếng, bốn phía đột nhiên vang lên một tiếng ca hư vô mờ mịt như có như không giống như căn bản không tồn tại. Nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-nguyet-ngan/1582333/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.