Mưa càng ngày càng lớn, các cơn sóng dữ hơn trước, đánh sát cả vào biệt thự.
Mạc Tử Ân mở ô, vóc người cao lớn lao vọt ra bên ngoài trời mưa tầm tã. Lâm Hinh cứ ngồi im một chỗ không hề nhúc nhích, nước mưa thấm ướt từ đầu đến chân.
Anh yên tĩnh nhìn cô, cả mặt lẫn tóc anh đều bị dính nước dù đã che ô. Mạc Tử Ân đứng bên cạnh Lâm Hinh nhường hết phần ô cho cô, còn mình thì cứ thế đội mưa, sóng biển dội thật mạnh vào người, hơi lạnh lan toả khắp cơ thể.
Lâm Hinh nghe thấy tiếng "lách tách" của hạt mưa rơi xuống vải dù, từ từ ngước đầu lên với tốc độ rùa bò. Mắt cô đỏ ngầu, tia máu vằn lên trông đáng sợ, một phần là vì khóc, một phần là vì nước mặn ngấm vào mắt. Mặt Lâm Hinh trắng bệch tựa không còn giọt máu nào trong người, môi tái nhợt, người run lẩy bẩy.
Khoảnh khắc mắt hai người chạm nhau, cô thấy được cơn bão dâng cao trong mắt anh, đôi đồng tử vốn trong veo đẹp đẽ nay lại phản chiếu hình ảnh sóng gió bão bùng, thâm trầm hướng xuống cô.
" Cô định ngồi đây tới chết hả?" Anh ngồi xổm lạnh nhạt hỏi cô, âm lượng lớn.
Lâm Hinh nhắm mắt, hàng mi ướt át dính vào nhau.
Chết tiệt!
Nếu cô mà ốm thì sẽ chẳng được tích sự gì, bức tranh của anh không biết khi nào mới có thể hoàn thành xong.
Mạc Tử Ân không biết giữa cô và "người bố" đã xảy ra chuyện gì nhưng có vẻ họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-nang-va-anh/3271097/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.