Sáng sớm, bình minh đánh thức cả bầu trời, nắng ấm tràn ngập lan can, xua đi những làn sương mờ còn đọng lại từ tối qua.
Lâm Hinh dậy từ rất sớm, cô đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi đi xuống nhà, mở cửa chạy ra ngoài biển chơi.
Buổi sáng ở biển vẫn là thích nhất!
Sóng sầm rì, lớp bọt trắng đua nhau chạy vào biển, chưa đầy hai giây đã tan vào cát. Biển xanh mát, màu xanh ngọc ngà như làn váy của người con gái, lớp cát trắng xoá lại giống làn da mịn màng, đám mây trên cao lại tựa mái tóc bồng bềnh, óng ả.
Lâm Hinh hào hứng chạy xuống ven bở, tận hưởng dòng nước vừa lạnh vừa ấm bao lấy chân mình, bên trên là các tia nắng dịu dàng xuyên qua kẽ tóc. Cô vươn tay thật cao, cảm nhận làn gió đặc trưng của biển thổi tới, hai mắt khép lại, hoà mình vào khung cảnh bình yên đẹp đến nao lòng.
Cô ghen tị với Mạc Tử Ân khi có nhà ở một nơi tuyệt diệu thế này! Đứng từ đâu cũng có thể nhìn thấy biển, kể cả trong nhà, trong phòng, thậm chí còn trong phòng vẽ nữa!
Không biết kiếp trước anh đã cứu thế giới hay làm gì mà lại có số hưởng đó...
Lâm Hinh chơi đã dưới nước xong, cô vui vẻ ngồi lên mặt cát ấm nóng, vun tay đắp một lâu đài cát nhỏ.
Nếu có thể, cô thực sự mong muốn có thể ở nơi này mãi thôi...
Lâu đài cát của Lâm Hinh cứ đắp được một ít là nước lại tràn vào kéo cát đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-nang-va-anh/3271095/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.