“Trên giang hồ người có thể gặp được hắn không có mấy ai, sao hắn lại đi bắt ngươi?” Cho dù mạnh như Thẩm Lam, hắn cũng chưa từng gặp qua người thật của Ám Phách, trên giang hồ đều đồn rằng Ám Phách hung tàn thế nào, truyền kỳ thế nào, nhưng cũng chỉ là đồn mà thôi. Ám Phách, một nhân vật thần bí lại khiến người ta nghe thấy đã sợ vỡ mật. “Ta không phải nói ta tưởng lầm hắn là tiểu quan sao, nên đắc tội với hắn. Ai biết ta làm thương nhân lâu như vậy rồi, sao lần này đột nhiên bị mờ mắt, không nhận rõ hàng như vậy!” Thẩm Lam nhìn y cười lạnh một tiếng, thiển cận! “Ta xem ngươi tứ chi kiện toàn, chắc hắn đối với ngươi không tồi.” “Mới không phải! Ngươi không biết hắn ngược đãi ta thế nào đâu!” “Hắn ngược đãi ngươi thế nào!” “Ách… bỏ đi, ngươi đừng hỏi nữa, hiện tại ta gặp được ngươi có chút kích động, ngươi hỏi ta cái gì ta cũng đáp không ra.” Kích động cái rắm! Thẩm Lam phi thường hiểu rõ trong lòng tên tiểu nhân này đang nghĩ gì. Bỏ đi, hắn cũng lười hỏi. “Này, đây là địa đồ trong tổng bộ Ám Đường, ta phí rất nhiều tâm tư mới có thể nắm chắc những chỗ này. Lộ tuyến đi trong Ám Đường ta cũng đã ghi chú cho ngươi, ba ngày sau, ngươi đến đó đón ta ra. Ta tin dựa vào công phu của ngươi, nhất định sẽ không bị phát hiện.” Vân Cẩm Nghị rút một cuộn da từ tay áo ra đưa cho hắn. Thẩm Lam nhăn mày: “Tại sao không để ta hiện tại mang ngươi đi luôn?” “Hiện tại không được, ta còn phải nắm chắc thêm chút tình huống, hiện tại ta đi luôn như vậy thì sau này sẽ phải ăn trái đắng, Vân gia của ta lớn như thế, sớm muộn cũng để hắn tới bắt được ta.” “Vậy ngươi còn có thể nắm chắc tình huống ra ngoài nào?” “Dù sao ngươi đừng quản, ba ngày sau ngươi cứ đến đón ta là được!” Thẩm Lam lười để ý đến y, quỷ mới biết trong đầu của tên ngu ngốc này đang nghĩ cái gì. Sau khi ra ngoài, Vân Cẩm Nghị đi tìm Hồng Nhi, Hồng Nhi không nói gì với y, lặng lẽ đi bên cạnh. “Hồng Nhi ngươi sao vậy? Mặt sao đỏ như vậy?” Hồng Nhi giống như có chút tức giận, đi càng nhanh hơn. “Đợi ta với a! Ngươi rốt cuộc sao vậy?” Vân Cẩm Nghị nhanh chóng đuổi theo. Hồng Nhi cuối cùng dừng lại, tức giận nhìn Vân Cẩm Nghị: “Công tử, lần sau đừng tới nơi thế này nữa, không chút nghiêm chỉnh!” “Gì? Sao ta lại không nghiêm chỉnh?” “Ta, ta đều nghe thấy cả! Lãnh chủ nhất định sẽ trách tội xuống!” Mặt Hồng Nhi đỏ bừng. Vân Cẩm Nghị đột nhiên hắc hắc cười, lại bày ra bộ dáng phong lưu: “Hồng Nhi ngươi xấu hổ cái gì? Ngươi sớm muộn cũng sẽ trải qua việc nam nữ hoan ái, hiện tại hiểu biết một chút trước đối với ngươi không có gì xấu. Còn nữa a, hôm nay chuyện ta đến đây ngươi đừng nói lại với lãnh chủ biến thái của các ngươi, hắn phạt ta cũng sẽ liên lụy phạt tới ngươi, hơn nữa ta dám bảo đảm hắn tuyệt đối sẽ không giảm nhẹ cho ngươi.” “Ngài! Công tử ngài thật mưu mô!” Hồng Nhi tức chết, lần đầu tiên cảm thấy Vân Cẩm Nghị giảo hoạt như vậy. “Ha ha, ngươi đừng giận, chỉ lần này thôi, sau này ta không tới những nơi này nữa.” “Ngài nói rồi có giữ lời?” “Đương nhiên!” Trở về Ám Đường, chuyện đầu tiên Vân Cẩm Nghị làm chính là thay y phục, tuy y đến kỹ viện không phải để chạm nữ nhân, nhưng vị phấn son chuyên thuộc ở kỹ viện vẫn nhiễm lên người y. Chẳng qua y nghĩ nhiều rồi, buổi tối Quyền Anh căn bản không tới tìm y. Ngày hôm sau, Quyền Anh bắt về một người, Vân Cẩm Nghị đứng ở xa nhìn qua, người đó thế nhưng là Yểm Ma! Vân Cẩm Nghị vừa nhìn thấy nam nhân tướng mạo vô cùng dọa người đó, toàn thân không kìm được run rẩy! Người đó đâm y một đao, loại thống khổ khi bị lợi khí đâm vào bụng đến bây giờ y vẫn còn nhớ rõ! Yểm Ma đó đã không còn tri giác, không biết là chết hay sống. Đột nhiên Quyền Anh giống như ý thức được cái gì dừng chân lại, sau đó chuyển mặt sang chỗ y đứng, từ xa nhìn y. Cái nhìn này khiến Vân Cẩm Nghị đột nhiên tâm động. Ý nghĩa của đột nhiên tâm động chính là tâm y đập thình thịch liên hồi. ….. Sau khi Quyền Anh nhìn y một cái liền quay người tiếp tục đi về phía trước. Vân Cẩm Nghị lập tức nhấc gót theo sau. Nhưng khi y thở dốc như trâu chạy được một đoạn, mới phát hiện y đã không còn nhìn thấy bóng dáng Quyền Anh. Quyền Anh đem Yểm Ma đi đâu? Hắn sẽ báo thù Yểm Ma thế nào? Vân Cẩm Nghị biết đó nhất định không phải là thứ gì dễ nhìn lại dễ tiêu hóa, nhưng vẫn nhịn không được muốn biết. Vừa nghĩ tới nữ thi trong ám thất hôm đó, da gà da vịt toàn thân y lại một lần nữa nhảy lên. …… Quyền Anh để Long Tam dùng nước dội tỉnh Yểm Ma. “Khụ khụ, khụ khụ khụ!” “Ngươi quá kém cỏi rồi, như vậy đã ngất đi?” Quyền Anh ngồi trên ghế gỗ trong địa lao, chế giễu nói. “Quyền Anh! Ngươi đem Muội Nhi đi đâu? Trả hắn lại cho ta!” Yểm Ma vừa tỉnh lại liền phẫn nộ hét lớn, hoàn toàn không lo tới hoàn cảnh của mình. “Chết đến nơi còn tưởng niệm tiểu quan đó?” “Trả hắn lại cho ta!” Quyền Anh cười: “Người đâu.” Một nam nhân nhu nhu nhược nhược co ro sợ hãi được mang tới, Yểm Ma lập tức giật mạnh xiềng xích trên người, hận không thể lập tức chạy tới cạnh người đó. “Muội Nhi, Muội Nhi!” Muội Nhi sợ hãi lùi về sau, không nhìn hắn. “Ha ha, ngươi có kêu rách cổ họng hắn cũng không nhìn ngươi một cái, ngươi vừa xấu vừa già, ai lại nhìn trúng ngươi?” Yểm Ma hung ác gào lên với Quyền Anh: “Ngươi câm miệng! Muội Nhi, ngươi đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi ra, ngươi đừng sợ.” Quyền Anh không giận mà cười: “Ngươi thật biết kể chuyện cười, ngươi nên lo lắng cho bản thân mình đi, ta lại không làm gì hắn, nhiều lắm cũng chỉ là dùng hắn tiết hỏa thôi.” “Ngươi nói cái gì?!” Yểm Ma điên cuồng, xiềng xích bị hắn kéo vang loảng xoảng. “Ta nói ta sẽ không giết hắn, chỉ lấy hắn ra tiết hỏa.” “Ngươi dám động vào hắn thử xem?! Ta phanh thây ngươi làm vạn đoạn!” Con ngươi Quyền Anh biến đổi màu sắc, âm trầm nói: “Yểm Ma, món nợ ngươi thiếu ta ta sẽ bắt ngươi trả lại gấp bội. Có muốn biết tư vị khi nhìn người mình chân ái bị cường bạo không.” Nói rồi, ngoài cửa lại tiến vào ba nam nhân cao to kiện tráng, nhận được ánh mắt của Quyền Anh, bọn họ đi tới cạnh nam nhân chỉ biết phục tùng kia. “Thả hắn ra! Không cho phép các ngươi chạm vào hắn!” Yểm Ma đỏ mắt, nhìn ba nam nhân kia ấn Muội Nhi xuống đất, xé mở từng kiện y phục của hắn. Quyền Anh nhàn tản ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn tất cả. Thân thể Muội Nhi hơi run rẩy, nhưng lại không kháng cự, ba nam nhân đó bảo hắn mở miệng hắn liền mở miệng, bảo hắn banh chân hắn liền banh chân. Đã có nam nhân tiến nhập vào thân thể hắn, hắn chịu không nổi rên rỉ ra tiếng. “A a a a!” Yểm Ma giống như phát điên, phát ra tiếng gầm rú chấn động tai người. “Quyền Anh! Nếu ngươi muốn báo thù ta thì liến giết hắn! Giết hắn đi, ta liền sống không bằng chết! Ngươi giết hắn đi a!” Yểm Ma trừng mắt nhìn Quyền Anh, hét lên. Quyền Anh lại nhìn bốn người đang làm động tác thô tục dưới đất, rồi nhìn sang Yểm Ma: “Yên tâm, ta sẽ không để hắn chết, nếu hắn chết rồi đến địa phủ không phải còn bị ngươi giày vò sao? Ngươi nhìn thấy không, hắn thà bị những người này chà đạp, cũng không muốn ở bên cạnh ngươi.” Quyền Anh đứng lên, đi tới chỗ Muội Nhi toàn thân xích lõa, hắn đang cố sức nuốt vào nhổ ra hạ thân của một nam nhân. Quyền Anh kéo tóc hắn bắt hắn ngẩng lên: “Tư vị bị bọn họ thượng tốt không? Có tốt như Yểm Ma đối với ngươi không?” Muội Nhi liều mạng gật đầu, rồi cúi đầu liếm láp hạ thân của nam nhân kia. “Muội Nhi! Ta biết ngươi là bị uy hiếp! Không phải đi, ngươi là yêu ta, ngươi yêu ta!” Yểm Ma điên cuồng hét lớn, dùng ánh mắt thù hận nhìn Quyền Anh: “Quyền Anh, năm đó sai lầm lớn nhất của ta, chính là khi cường bạo mẹ ngươi giết chết cha ngươi đã không thuận tiện bóp chết ngươi! Ta giết ngươi!!” Xiềng xích lại bị kéo vang lên chói tai, cảm giác tùy thời sẽ bị Yểm Ma không còn lý trí bứt đứt. Quyền Anh vẻ mặt hàn lạnh, chậm rãi đi tới: “Đúng a, ngươi cường bạo mẹ ta, giết cha ta, ta nên làm sao đòi lại từ người ngươi?” Trong tay Quyền Anh xuất hiện một thanh chủy thủ sáng choang, lưỡi chủy thủ chậm rãi rê trên người Yểm Ma. “Ngươi biết lăng trì chứ? Từng đao từng đao xẻo thịt xuống, không xẻo đến đao cuối cùng tuyệt đối không để cho người đó chết.” Lưỡi đao của Quyền Anh di chuyển đến vết sẹo trên sóng mũi của Yểm Ma: “Ngươi nói xem, dựa vào giao tình giữa chúng ta, ta nên xẻo ngươi bao nhiêu đao? Một ngàn đao đủ không?” Nói rồi, một đao xẻo một miếng thịt ở trước ngực trái Yểm Ma. “Ngô!” Máu đỏ tươi thuận theo ***g ngực Yểm Ma chảy xuống. “Quyền Anh, kiếp sau nhất định ta sẽ đi tìm ngươi. Lần sau ta sẽ hủy diệt sạch sẽ toàn gia ngươi, ngươi yên tâm.” Trong đau đớn, Yểm Ma lại cười, cho dù gương mặt hắn đã méo mó hẳn đi. “Được, ta đợi ngươi kiếp sau tới tìm ta.” Quyền Anh vui vẻ cười, lần này xẻo xuống một miếng thịt ở bụng Yểm Ma. Ba nam nhân dưới đất vẫn còn phát tiết dục vọng trên người Muội Nhi, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ trầm thấp. Yểm Ma nhìn Muội Nhi nằm dưới đất mặc người kỵ cưỡi, tuyệt vọng trong mắt càng lúc càng đậm… Vân Cẩm Nghị ngồi trong phòng, lòng luôn cảm thấy bất an. Quyền Anh từng nói nam nhân đó giết cha hắn, cưỡng gian mẹ hắn, nếu đổi lại là mình nhất định sẽ phát điên. Y không biết Quyền Anh đối đãi nam nhân thế nào, nhưng, lòng y chỉ lo lắng cho Quyền Anh. Lo lắng cái gì? Y không biết. Một người gánh trên lưng mối thù khắc cốt đó, nhân sinh của hắn rốt cuộc có màu sắc gì? Vân Cẩm Nghị lần đầu tiên cảm thấy tiếc cho Quyền Anh, cũng cảm thấy hổ thẹn vì chuyện mình sắp làm. Yểm Ma chết rồi, ngày hôm sau Vân Cẩm Nghị nhìn thấy đầu của Yểm Ma bị Quyền Anh lấy đi tế lễ. Quyền Anh quỳ dưới tế đàn trọn một buổi, người của Ám Đườn đều đứng cách xa, Quyền Anh không động, họ cũng không động. Trong đó cũng bao gồm Vân Cẩm Nghị. Kỳ thật y hoàn toàn không cần đi theo chịu tội, nhưng khi nhìn thấy Quyền Anh không chút động đậy quỳ ở đó, nhìn thấy những thuộc hạ của hắn tự động đứng một bên, y lại không thể dời bước đi. Hiện tại nam nhân vừa cao ngạo vừa cường thế đó rất buồn đúng không… y có xung động muốn đi tới an ủi hắn, nhưng y không làm gì cả, an ủi người khác thật sự không phải là điểm mạnh của y. Tối đến, trong phòng Vân Cẩm Nghị xuất hiện một người, người đó ném cho y một thứ. “Chỉ chừng này sao?” Vân Cẩm Nghị nhận lấy rồi hỏi. “Chừng này đủ rồi.” “Chỉ cần ngươi không lừa ta là được.” “Đây là thứ duy nhất có thể giúp được ngươi, chỉ cần ngươi tuân thủ hẹn định.” Vân Cẩm Nghị cúi đầu, chậm rãi nói: “Ta nói được làm được.” Người đó biến mất như cơn gió, Vân Cẩm Nghị nhìn thứ trong lòng, cảm thấy tâm trạng có chút buồn bực. Cất kỹ thứ đó, cứ coi như mình chẳng qua đang sinh bệnh. Một đêm trôi qua, Vân Cẩm Nghị mang đôi mắt gấu mèo tỉnh dậy, tối qua hầu như y không ngủ được gì, thấp thỏm mất ngủ cả đêm. Tỉnh lại tâm tình cũng không tốt, trong lòng phiền đến đòi mạng, Hồng Nhi nói chuyện với y y cũng không đáp. Tại sao lại phiền như vậy? Trong lòng buồn bực phát hoảng cũng không tìm được nơi phát tiết. “Công tử, cơm không hợp khẩu vị sao?” Hồng Nhi cẩn thận nhìn vẻ mặt hàn lạnh của y. Vân Cẩm Nghị hít sâu, thầm nghĩ không có chuyện gì phát bệnh thần kinh cũng không nên dọa tới tiểu cô nương người ta. “Không phải, ta không có khẩu vị gì, ngươi dọn cơm xuống đi.” “Vậy, Hồng Nhi lệnh người hầm tổ yến cho công tử được không.” “Không cần.” Vân Cẩm Nghị đứng lên, đi ra ngoài, y phải đi cho khuây khỏa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]