Hạ thân thật sự được xử lý qua, Vân Cẩm Nghị không cảm thấy có gì không thích ứng, chỉ là thân thể lười biếng, nằm mãi trên giường không muốn dậy, nằm thẳng, tới tận đêm.
Ngay cả cơm tối cũng là do Hồng Nhi đút y từng muỗng, Vân Cẩm Nghị đắc ý hưởng lạc, chỉ khổ cho thân làm hạ nhân như Hồng Nhi.
Bất luận khuyên can thế nào, y vẫn không chịu dậy.
“Công tử, nếu ngài không dậy thì canh sẽ đổ đó.” Vân Cẩm Nghị muốn uống canh nấm, Hồng Nhi trái phải khó xử không biết làm sao cho tốt.
“Không sao, chỉ cần ngươi đừng run tay, canh sẽ không đổ ra. Nhanh lên, thiếu gia ta muốn uống rồi.”
“Công tử ngài thích ức hiếp người.” Hồng Nhi lẩm bẩm mọt tiếng, cẩn thận múc canh đưa tới trước miệng y.
Vân Cẩm Nghị há miệng, ngậm muỗng canh vào, quả nhiên một chút cũng không văng ra, Hồng Nhi thấy bộ dáng này không kìm được bật cười.
“Cười cái gì?”
“Ta cười công tử ngài bày ra bộ dáng vô lại lại đặc biệt khả ái, ha ha.”
“Đừng cười nữa, đút thiếu gia ta tiếp đi, nhanh chút.”
Lại uống thêm vài hớp, Vân Cẩm Nghị chùi miệng, nói: “Đây là do ngươi không hiểu, cái gì gọi là vô gian bất thương? Có nghĩa là nói làm thương nhân nhất định phải gian ác, mà da mặt của người làm thương nhân nhất định phải dày. Da mặt dày lên rồi thì ngươi mới có thể đấu với những người da mặt dày này, một phần lợi một đồng kim, nếu ngươi không chuẩn bị tinh thần triền quấn kéo dài bớt giá đoạt lợi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-nan-thuc/62858/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.