Nhiều ngày sau đó cô luôn tìm cách tránh mặt Trình Tranh, khi thì lặng lẽ ngồi trong thư phòng đọc sách, khi thì tưới hoa ở hậu viện rộng lớn, lại khi thì ngồi bên hồ sen thất thần.
Hắn nhiều lần muốn tiếp cận cô, nhưng đều chậm hơn bước chân của cô một nhịp.
Vầng dương chưa đi qua hết đỉnh đầu, bên ngoài sân lớn phủ một màu vàng rực. Hoạ Y ngồi bên cửa sổ, ngước mặt nhìn lên vòm cây Lưu Tô đong đưa theo gió nhẹ, mặc cho cái nắng vàng ươm phơi trên mái tóc loà xoà.
Cô thầm suy nghĩ, Trình Tranh hắn hiện đang làm gì? Đã nhiều ngày như vậy rồi cô tránh mặt hắn, thâm tâm cũng không vơi đi được chút phiền não nào.
Lúc này bên song cửa một bàn tay khớp ngón thon dài nắm tới, Trình Tranh trong cẩm sam xuất hiện, hắn nhìn cô cẩn trọng, chăm chăm.
Hoạ Y ngây người, cô vội vàng đứng dậy muốn khép lại cửa sổ, Trình Tranh đỡ lấy cánh cửa xếp, hắn nói:
- Y nhi, nàng có thể nghe ta nói một lời không?
- Chàng định nói gì ta đều không muốn nghe.
Hắn sẽ nói hắn phải cưới người con gái khác, hay hắn sẽ nói cô nên chấp nhận và bao dung, những lời này tuyệt nhiên cô không muốn nghe.
Cô thừa nhận bản thân mình ích kỷ, bởi thời thế mà cô đang ở làm gì có chuyện chuyên sủng một thê, có chăng chỉ là đoạn nhân duyên trong tiểu thuyết ngôn tình. Nhưng vốn cô không thuộc về thế giới này, triều đại này, những thứ đã đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-my-nhan/2675876/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.