Nắng vàng chói chang, thương buôn tứ xứ nườm nượp, xiêm áo xúng xính, hài miện thoăn thoắt lai vãng. Người khuân vác tuần tự dỡ từng kiện hàng như guồng xe tơ, hàng hóa xóc nảy bung nắp rương, lộ ra lụa là châu báu lung linh. Trăm hồng nghìn tía kiểu người, với mọi màu da, nói đủ ngôn ngữ, xốn xang đổi chác, trả giá hòa trộn vào nhau, rộn như lễ hội. Hoan Lạc cốc không phải ốc đảo lớn nhất đại mạc nhưng không nơi nào trên đại mạc phồn hoa bằng Hoan Lạc cốc.
Trên lầu Tây là nơi yên tĩnh nhất cốc, Đại hộ pháp đang nhìn cấp trên thành khẩn ôm một chồng công vụ đứng ngoài cửa. Y Nhân ngó trời rồi tránh qua cho Mạc Tử Liên vào, ở trên lầu này có một cái lợi nữa là thấy được đài gác luận võ rất rõ.
"Mắt của hắn thật sự không nhìn thấy sao?" Y Nhân ôm lò xông rà hai ngón tay rút ra một tấm da dê từ giá sách, gõ đỉnh đầu vị cấp trên đang biếng nhác gác chân lên bàn ngắm hai người quyết liệt giao thủ trên gác đài. Khá là bất ngờ khi thấy Nhị đường chủ A Lan Tư là người 'mở màn', gã cũng thuộc hàng cao thủ của cốc, trận này xem ra khó phân thắng bại.
"Ừa." Mạc Tử Liên thả chân xuống, ngồi ngay ngắn trải da dê ra. Y Nhân thầm suy đoán thái độ của y, dợm hỏi: "Bình Giao Nhân Lệ đệ mang về vẫn còn phân nửa, có cần ta xem qua không?"
"Không cần đâu." Y đáp không nghĩ ngợi, vẻ như chẳng mấy quan tâm, một lúc sau mới bảo: "Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079732/quyen-6-chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.