"Bao lâu nay Tống thúc đã ở gần ta thế ư?" Trầm Trác Sơn thật không thể tin nổi: "Chẳng có nhẽ..."
Tống Sơ Huyền vô tư lự chữa lời cho hắn: "Ta ở gần sư tổ con chứ không có ở gần con."
Một luồng gió nhẹ vờn lưỡi lửa nhập nhòe giữa bọn họ, Trầm Trác Sơn đã qua cái tuổi bốc đồng từ lâu, dù nội tâm có dậy sóng cỡ nào thì trên mặt vẫn bình tĩnh đến như thờ ơ. Nhưng đáy mắt đen kịt và cái liếc chậm rãi từ gương mặt sư tổ, rồi dừng trên Tống Sơ Huyền tố cáo trần trụi cõi lòng bấp bênh, hắn hỏi: "Cha ta có biết chú còn sống không?"
Không hề vòng vo với câu hỏi 'vì sao', hắn đi thẳng vào trọng tâm.
Đúng thật là cha con, Tống Sơ Huyền cũng thẳng thắn nhìn hắn, ánh mắt ráo hoảnh, giọng ráo hoảnh: "Trầm Thượng Nhai, hắn thấu triệt."
Không phải là 'biết' hay 'hiểu' mà là: thấu triệt. Trầm Thượng Nhai, hắn thấu triệt.
Tống Sơ Huyền bắt chẹt tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Trầm Trác Sơn, nét mặt lập tức nghiêm khắc: "Con cho rằng cha con là ai? Hắn vốn dĩ không được dạy dỗ để trở thành một kẻ thấp kém, hắn có đầu óc, có năng lực, có uy tín. Danh tiếng trên giang hồ hoàn toàn do hắn tự tay gầy dựng, không thêm không bớt. Hắn sống không uổng đời này, là một đại trượng phu."
Trầm mặc, y lại nói: "Hắn là người giữ chữ tín, đã tẫn hết tình nghĩa, thật sự là đại trượng phu." Rồi cười giễu, "Là ta có lỗi với hắn."
Đó là một bí mật hoang đường giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079725/quyen-5-chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.