Ca ca ghé vào tai y, nói ra ba chữ. Chung Ly Toái.
Mạc Tử Liên nhíu mày, vài mẩu ký ức nhạt nhòa về cái tên này xuất hiện mất trật tự, hình như hắn ta là đệ tử thủ hộ của Xích trưởng lão, to con, mặt như cá chết thì phải... Chịu, y chỉ nhớ kỹ thân nhân và người đẹp, còn lại đều trở thành củ cải.
"Vì sao ca ca nghi ngờ hắn?"
"Vì sao à..." Quân Huyền trù trừ: "Ta không biết phải bắt đầu từ đâu, cũng chỉ là suy đoán hoàn toàn dựa trên cảm tính chủ quan. Mà đệ có mỏi chân không? Thả ta xuống..."
Cặp tai dài của Mạc Tử Liên dựng lên, ngái ngủ bay hết sạch, xù lông nhấc người đứng bật dậy, phát cáu: "Huynh còn nghĩ ta yếu ớt thì ta cứ ôm, cứ ôm cho huynh biết mặt! Ta có thể ôm huynh thế này suốt cả đêm nhá!"
Quân Huyền gác tay lên cổ y, mím môi cười che đậy hàng mi ướt át: "Ta sai, ta sai. Đệ mạnh mẽ nhất, đệ mạnh mẽ nhất. Thả ta xuống nhé?"
"Ta không có nói đùa!" Y hặc lại, xốc hắn lên vai, bàn tay trên lưng luồn xuống cẳng chân, chuyển thành tư thế như bồng con nít. Quân Huyền thấy y giận thật, thu lại tâm tư trêu chọc nhưng vẫn không kìm được ý cười len vào ngữ điệu: "Đệ làm ta khó suy nghĩ quá." Vuốt má y, "Sao trước kia ta không phát hiện ra đệ bướng bỉnh thế này nhỉ, tiểu bảo bối?"
"Không có nhỏ!"
"Ừ, ừ, đại bảo bối."
Mạc Tử Liên uất nghẹn đến đỏ bừng mặt, đang tính 'trừng trị' một chút thì ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079724/quyen-5-chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.