Lý Thương Lan đẩy xe lăn chậm rãi rảo bước, vừa đi vừa nhắc lại mấy chuyện cũ xoa dịu tâm thần bất an của sư huynh, mồm càng huyên thuyên, ngữ khí càng thiếu đứng đắn, nhưng vẫn còn biết liêm sỉ nói nhỏ nói nhẹ, chỉ thì thầm giữa hai người: "... Ta mới càn rỡ có hơn một tháng thôi. Mỗi lần sư huynh làm ta đều như muốn giết chết ta trên giường, ta cũng chưa giận, ta mới thử vài thứ mới mẻ, huynh lại tức giận đến mức này, còn nói mình không bất công đi? Đợi huynh bình phục, thể nào cũng sẽ lại chà đạp ta, ta càng phải tranh thủ lúc huynh chưa khỏi để trút hết ấm ức. Đêm nay..."
Thu Nhậm đập tay ghế đứng bật dậy, loạng choạng muốn bỏ đi. Lý Thương Lan 'ấy, ấy, ấy' vòng lên ôm lấy eo y, dày mặt dìu y bước đi, thì thầm: "Sư huynh chớ ngại, cũng đâu phải lần đầu huynh không xuống được giường. Huynh chiều ta thêm mấy ngày nữa thôi, tháng sau ta sắp xếp công việc, đền bù cho huynh ha? Ta hứa. Á, đau! Hai tháng luôn!" Hắn ôm chặt cánh tay mạnh mẽ giãy ra của y, thề độc: "Ta mà không nhịn được trong hai tháng, quãng đời còn lại đều tùy huynh chèn ép!"
Thu Nhậm lập tức dừng chân, ánh mắt có chút u ám lườm hắn rồi quay lại xe lăn. Lý Thương Lan quỳ một gối xuống, xắn ống quần sư huynh lên kiểm tra, gan bàn chân y đã chuyển thành màu đỏ tía, hai ống quyển cũng hồng ửng nổi rõ tĩnh mạch phình ra. Hắn tối mắt, nét cười trên môi mất dần vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079684/quyen-4-chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.