Lý Thương Lan sẽ không bao giờ quên những xúc cảm của lần đầu sờ chạm cơ thể sư huynh. Y khom lưng ngồi trên ghế, cúi đầu túm tóc về đằng trước che tay, mỏm xương đầu tiên của đốt sống lưng nhô lên, hai chân duỗi ra vắt chéo. Một dáng hình bẽn lẽn, mềm mỏng, lại mang nét gì đó yêu kiều đến mức Thương Lan phải ngây ra chiêm ngưỡng.
"Thương Lan?"
Cậu hoàn hồn, mặt đỏ lựng lên, hối hả xắn tay áo bắt đầu phục vụ, cách một lớp khăn chú tâm kì cọ bả vai sư huynh, xuôi xuống xương cụt rồi vòng ra phía trước: bụng trên, bụng dưới, lồng ngực... Ơ, trước ngực sư huynh không có nốt ruồi nào cả, lần trước mình nóng đầu quá nên quáng gà rồi. Ngón út do hấp tấp mà cào trúng một điểm nhỏ khơi lên cơn rùng mình từ người kia khiến Thương Lan rối loạn suýt ném cả khăn đi.
"Đệ xin lỗi..." Mãi cổ họng khô khốc của cậu mới nhả ra chữ.
Dường như dưới ánh trăng pha trộn với bóng tối, mang tai sư huynh được nhuộm ra sắc độ ửng hồng chứ Thương Lan không dám nghĩ tới gì khác. Cậu bị dọa thành con rùa rụt cổ, cắm mặt nín thở làm nốt phần việc còn lại cho xong.
"Ta có thể tự mặc y phục, cảm ơn." Sư huynh khẽ nói với cậu.
Bóng lưng Thu Nhậm mơ hồ mang nét gì đó vội vàng rời khỏi, bỏ lại Lý Thương Lan ở trong nhà tắm. Thân hình nửa sáng nửa tối của cậu đột ngột đổ sụp xuống, ngồi xổm trên bãi nước đọng, hai tay ôm đầu, cắn răng rơi lệ vì phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079683/quyen-4-chuong-87-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.