Trầm Trác Sơn lập tức vơ lấy tấm áo chưa khô lao lên núi như một mũi tên, Tạ Lương Bích cũng khoác vội áo đuổi theo. Lấp ló qua kẽ lá vài vệt sáng, kẻ phía trước bỗng dừng lại, ra hiệu đứng yên với y. Bọn họ đang ở cách xa ánh đèn lồng tầm hai trượng, con ngươi Trầm Trác Sơn liếc từ ánh đèn, cẩn thận đảo tròn quan sát hết vùng xung quanh phía ấy, hắn ấn vai người bên cạnh, trỏ ngón tay chỉ y chú ý vài vị trí. Tạ Lương Bích ghi nhớ rồi hất cằm kêu hắn đi theo mình.
Tiến gần được hơn một trượng, hai người ẩn nấp dưới một gò đất cao, trên đó là gốc cây lớn, bị rễ cây đâm vào mặt, dựng tai nghe ngóng tình hình.
"Buông - ặc! Ư..." Chủ nhân của tiếng hét vừa rồi đau đớn kêu rên.
"Dừng tay! Thả đường ca ta ra!" Một giọng nữ trẻ tuổi lo lắng nói, xen lẫn với tiếng thở hổn hển suy yếu.
Và một giọng nam trung niên lạnh lùng vang lên. "Hai đứa đồ đệ các ngươi thực sự quá to gan lớn mật, rành rành là đường huynh muội với nhau mà lại nảy sinh tình cảm nam nữ, bởi cớ đó mà cấu kết với tà ma ngoại đạo hãm hại thiếu chủ lẫn phu thê trưởng môn. Uổng công Tam Trinh này nuôi dạy hai ngươi suốt bao nhiêu năm!"
"Ngậm máu phun người!" Nữ tử sửng sốt một thoáng rồi quát lớn: "Rõ ràng là đường ca chỉ chữa thương -..."
"Vô lễ!" Quân Tam Trinh phất tay áo, lập tức nữ đệ tử đang giữ chặt Mộ Chỉ tát nàng một cái. Nàng cũng đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079656/quyen-3-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.