Chưa bao giờ ta nhớ cảm giác chạy hàng dặm trong rừng như thế này.
Ngày nào ta cũng nằm trên giường, cực kỳ buồn chán. Ta ngủ quá nhiều, đầu óc mê mang không tỉnh táo, khá chắc là lúc nào tỉnh dậy cũng thấy Mục Thương bên cạnh ta.
"Phu nhân, tuyết tan rồi."
Liên Nhi mừng rỡ nói với ta, ta đưa tay, ra hiệu cho nàng đỡ ta ngồi dậy. Ngoài trời hửng nắng, ta bất giác mỉm cười.
"Mục Thương đâu?"
Liên Nhi ái ngại nói "Phu nhân, mới vừa rồi Phí phu nhân đến tìm đại nhân.""
"Ồ." Ta chẳng lạ gì. Hôm trước Phí Thường Nghi xin về nhà mẹ đẻ mấy ngày, hẳn là khóc lóc kể lể, nên hôm nay Phí phu nhân mới cất công đến đây.
Không lâu lắm, Mục Thương đã quay lại, sắc mặt vẫn bình thường, vừa mới vào, liền tươi cười nhìn ta " Nàng tỉnh rồi à?""
Hắn cởi áo choàng, đứng trước lò sưởi một lát, rồi đến ôm ta. Ta dựa vào trong lòng hắn, hỏi khẽ " Bà ấy nói gì?"
Hắn nhìn về phía Liên Nhi, nàng liền cúi thấp đầu, ta thở dài "Chàng muốn giấu giếm ta, làm cho ta thành kẻ vừa mù vừa điếc sao?"
"Không phải vậy." Hắn thở dài, vuốt tóc ta. "Cũng không có gì, chỉ là đưa Phí Thường Nghi về đây."
Ta không hỏi nữa. Đằng nào hắn cũng sẽ nói dối ta.
Sáng hôm sau, lúc Mục Thương lên triều, Mục lão đến tìm ta.
Ông nghiêm nghị ngồi trên ghế, mở lời "Tiểu Yến, ta biết nói những lời này thật có lỗi với con, nhưng con đang chặn đường thăng tiến của Thương nhi." Ông lắc đầu "Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-mong-tran-gian/6910/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.